“Nhị gia.”
Người thanh niên cô đơn hỏi Phó Cảnh Sâm: “Ngài tin tưởng nhất kiến chung tình không?”
Phó Cảnh Sâm: “Ừm.”
Người thanh niên: “!!!”
Người thanh niên mơ màng: “Ngài biết tôi đang nói cái gì không?”
Phó Cảnh Sâm: “Cái gì?”
Người thanh niên phản ứng lại : “Nhị gia, ngài đang không nghe tôi nói chuyện.”
Tình huống xảy ra sau đó, Giang Nhu không biết gì.
Cậu đi theo Giang Ninh trở về nhà, nhanh chóng chui vào ổ chăn từ sớm.
Cậu còn hẹn nhau với Phúc Bảo, ngày mai cậu muốn dậy sớm đi làm.
Một đêm này, Giang Nhu ngủ rất ngon.
Mà Phó Cảnh Sâm, tiếp tục mất ngủ.
Bên ngoài ánh sáng chiếu vào phòng ngủ.
Phó Cảnh Sâm mắc áo ngủ, đứng ở trước cửa sổ, nghiền nghiền lòng bàn tay.
“Nhu Nhu, mau dậy đi, 7 giờ rưỡi rồi!”
Sáng sớm tinh mơ, Phúc Bảo đúng giờ đánh thức Giang Nhu đang nằm ngủ với tư thế hình chữ X: “Chúng ta đã hẹn đi làm, không thể lười biếng!”
Phúc Bảo là một người bạn đắc lực, Giang Nhu ôm chăn, ngồi dậy trên giường, khuôn mặt nhỏ ngây dại.
Cậu mơ màng một lúc lâu, vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Cuối cùng, để tỉnh ngủ, cậu vào phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh.
“Ai, Giang Ninh đâu?”
“Anh ấy đã đi sớm rồi, còn để lại cơm sáng trong nồi cho anh á.”
Giang Nhu gật đầu, thay quần áo, ăn vài miếng rồi vội vàng chạy đến cửa hàng Phúc Bảo nói để nhận việc.
“Bao nhiêu tuổi?” Ông chủ ngồi sau quầy hỏi.
“Mười tám!”
Giang Nhu nói dối: “Ông chủ, tôi sắp vào đại học, nhưng nhà tôi không có tiền, nên tôi muốn kiếm thêm học phí.”
Ông chủ nghe vậy, đứng dậy từ sau quầy, nghiêm túc đánh giá cậu.
“Nhìn cậu còn rất trẻ, thật muốn vào đại học?”
“Vâng, tôi còn hơn một tháng nữa sẽ vào đại học.”
“Đại học nào?”
“Đại học Kinh tế Tài chính ở đây.”
Đại học Kinh tế Tài chính là một trường trọng điểm ở địa phương, ông chủ rất có thiện cảm với những học sinh địa phương.
Ông hỏi Giang Nhu về giấy báo trúng tuyển, Giang Nhu đã chụp ảnh trên điện thoại và lập tức cho ông xem.
Xem xong, ông chủ cười ha hả nói: “Thật đúng là sinh viên.”
“Cậu này, trông xinh xắn, lại là học sinh giỏi, còn biết vừa học vừa làm. Thế này nhé, tôi sẽ sắp xếp cho cậu một công việc tốt.”
Cửa hàng nhỏ 30 mét vuông của ông chủ rất giản dị, trông bình thường như bao cửa hàng khác.
Nhưng khi ông chủ tạm thời đóng cửa hàng và đưa Giang Nhu đến gara thì cậu choáng váng.
Gara của ông chủ, có một hàng xe hơi sang trọng bên trong.
Những chiếc xe này, Phúc Bảo đã từng cho Giang Nhu xem qua.
Lúc đó, Phúc Bảo dặn dò: “Nhu Nhu, nếu anh ra ngoài gặp những chiếc xe này, nhất định phải tránh xa.”
“Nếu chẳng may đυ.ng phải, bán cả hai chúng ta cũng không đền nổi!”
Cùng với lời nhắc nhở của Phúc Bảo, Giang Nhu gật đầu đồng ý, cậu tuyệt đối sẽ không đυ.ng vào những chiếc xe đó!
“Tới, lên xe.”
Ông chủ gần 40 tuổi mở cửa xe, mời Giang Nhu vào: “Tôi có vài cửa hàng đặc biệt, cậu hãy đến tiệm trái cây giúp việc.”
“Trước hết, để tôi nói rõ, cửa hàng của tôi chỉ phục vụ một số người giàu có.”
“Nếu cậu đến làm việc, cần phải nhanh nhẹn, sắp xếp và giao hàng đều cần cậu làm cẩn thận.”
Ông chủ nói, còn cho cậu xem danh sách khách hàng.
Danh sách bị che một phần, phần còn lại Giang Nhu nhìn thoáng qua đã thấy tên Phó Việt.
“Những cái tên này cậu tra một chút sẽ biết, đều là người có tiền.”
Ông chủ vừa lái xe, vừa giải thích công việc cho cậu.
Công việc nghe có vẻ đơn giản, nhưng bên trong lại có nhiều chi tiết phức tạp.