Quỷ Yêu Nhỏ Xuyên Nhầm Sách

Chương 6

Giang Nhu vui vẻ nói: “Em sẽ nhanh chóng quay lại!”

Cậu muốn đi tìm Phó Cảnh Sâm.

Mới vừa đi tới cửa, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa vặn bắt gặp Phó Cảnh Sâm.

Áo sơ mi hôm qua cậu chưa trả cho Phó Cảnh Sâm.

Cậu đã mang đến khách sạn nhưng quầy lễ tân nói Phó Cảnh Sâm không thường xuyên ở đây, đêm qua là ngoài ý muốn nên không cách nào nhận được.

Giang Nhu xác định mục tiêu, chạy nhanh đến chỗ Phó Cảnh Sâm, người thanh niên mặc tây trang ngồi trước Phó Cảnh Sâm có chút căng thẳng.

“Nhị gia, có phải hắn đang đi tới chỗ chúng ta không?”

Gọi nhị gia không có gì là sai.

Phó Cảnh Sâm có bối phận cao, người thanh niên không sánh bằng nên theo bối phận Phó Cảnh Sâm đúng là Nhị gia.

“Tôi có cần đứng lên chào hỏi cậu ấy một chút không?” Người thanh niên khẩn trương nói dong dài.

Vừa rồi Giang Nhu ầm ĩ cãi nhau với người ta, hắn cũng nhìn qua.

Xem xong có chút kinh diễm hận không thể tới làm quen ngay lập tức.

Nếu không có Phó Cảnh Sâm ngồi đây, cảm xúc xao động của hắn đã không kìm nén được.

Người thanh niên trong lòng rung động, Phó Cảnh Sâm mắt lạnh nhìn hắn, không hài lòng.

Một phút sau.

Giang Nhu khom lưng, xuyên qua đám người, đi tới sô pha chào hỏi.

“Ngài tốt lành ——”

Người thanh niên đỏ mặt, lắp bắp chào hỏi.

Nhưng mà, Giang Nhu căn bản không chú ý hắn, không nghe rõ lời hắn nói.

“Hôm nay tôi đi khách sạn tìm ngài nhưng khách sạn nói không biết lúc nào ngài quay lại.”

Giang Nhu nhìn chằm chằm vào Phó Cảnh Sâm, hướng hắn khẳng định nói: “Áo sơ mi ngài tôi đã tẩy rửa sạch sẽ, ngài cho tôi địa chỉ tôi sẽ mang qua cho ngài.”

Một kiện áo sơ mi thôi, Phó Cảnh Sâm không có tính toán muốn lấy lại.

Hắn có thói ở sạch nghiêm trọng.

Áo sơ mi dính mùi người lạ, không có khả năng xuất hiện lần 2 trong tủ quần áo của hắn.

“Không cần thiết.”

Phó Cảnh Sâm trả lời nhàn nhạt, tuy nghe vài lần nhưng Giang Nhu vẫn có cảm giác áp bách: “Áo sơmi cậu lưu lại hoặc vứt bỏ đều được.”

Giang Nhu: “……”

Tên phá của.

Quần áo đắt tiền thế mà nói ném là ném!

Bởi vì không có tiền, nên Giang Nhu keo kiệt thành thói quen, nhìn Phó Cảnh Sâm bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Phó Cảnh Sâm nhạy bén cảm nhận được gì, ngước mắt nhìn lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

Giang Nhu lấy hết can đảm, khuôn mặt xinh đẹp nghiêm túc, hỏi Phó Cảnh Sâm: “Ngài, ngài muốn nghe tôi đọc thơ chứ?”

Phó Cảnh Sâm: “?”

Không đợi Phó Cảnh Sâm trả lời, Giang Nhu đã há mồm đọc lên.

Từ cày đồng giữa buổi ban trưa, đến người thiếu nữ đi hái dâu giữa rừng.

Quỷ yêu nhỏ không dám mắng đại ma vương nên chỉ có thể đọc thơ uyển chuyển biểu hiện sự phá của của hắn.

Đại ma vương nghe cậu đọc mấy câu thơ, bị nhắc nhở đến mặt vô cảm.

“Được rồi.”

Hắn hơi hơi ngồi thẳng thân mình, nhìn cậu nhóc đọc thơ trước mặt.

Hôm nay lá gan lớn hơn rồi, không bị hắn dọa khóc nữa.

“Cậu ở chỗ nào? Tôi ngày mai cho người đi lấy.” Phó Cảnh Sâm không thích bị người khác biết chỗ ở, cho nên sẽ không làm cậu đưa quần áo cho hắn.

Giang Nhu vội nói cái địa chỉ.

Phó Cảnh Sâm khẽ gật đầu: “Ừm tôi nhớ kỹ.”

Hai người nói chuyện với nhau xong, Giang Nhu cũng không ở lâu, xoay người chạy đi tìm Giang Ninh.

Giang Ninh còn đang chờ cậu đó.

Người thanh niên mặc tây trang há miệng thở dốc, lại nhắm lại.

Haizz.

Chàng trai xinh đẹp kia không muốn để ý hắn, thôi đành vậy để lần sau bắt chuyện đi.