Mấy chục thớt ngựa kinh hoàng chạy đằng trước nhất tiến vào tầm mắt bọn họ, ngay sau đó là người ngựa của Dương Liệt doanh, nhướng mắt nhìn lại, số sĩ tốt hơn ngàn ban đầu hiện lui về còn không đủ hơn trăm người.
Tử Thanh siết chặt cán cung, yên lặng nhìn đám đồng bào cả người đẫm máu trước mắt. Vì muốn dụ dẫn quân Hung Nô bám thật sát, bọn họ không thể xách người chạy không, chỉ có thể vừa đánh vừa lui, lui mấy dặm là bỏ xác một đường, chỉ còn lại gần trăm người kéo quân Hung Nô đến tận đây.
Trường đao Hung Nô vung, xẹt qua cổ một đồng bào gần đó, máu dọc theo lưỡi đao phụt ra như bão tố, xối lên nhánh cây bên cạnh, thuận chiều nhỏ xuống.
Đồng bào lập tức đổ xuống, máu y đang nhỏ trên mu bàn tay của Tử Thanh, hãy còn ấm áp, thiêu đốt cơ thể căng cứng như dây cung của cô.
Đại quân Hung Nô vẫn còn ở phía sau, trống trận chưa vang, bọn chúng không thể có bất kì dị động gì.
Hoắc Khứ Bệnh nép trong bóng đêm, nhìn Dương Liệt doanh ở phía trước nghiến răng ráng chống đỡ, hết người binh lính này đến người binh lính khác đổ xuống trước mắt chàng, trên mặt không lộ cảm xúc, chỉ có cơ mặt lờ mờ căng cứng nhô trên gò má.
Rốt cục, đại quân Hung Nô đã bước lên khu vực mai phục, chàng tập trung chăm chú nhìn, chậm rãi giơ tay lên… Tay trống bên cạnh nắm chặt dùi trống, lực dồn đầy hai tay, chờ hiệu lệnh của Tướng quân.
Tay từ không trung chém mạnh xuống!
Dùi trống quất thật mạnh lên cái trống to bằng da trâu, mặt trống chấn động mãnh liệt!
Quân Hán đang mai phục bỗng nổ ra tiếng gào thét như sấm như đình, rung khắp núi hoang!
m thanh này là chỉ có mãnh thú bị thương lúc phản công mới có thể phát ra, rít gào từ trong l*иg ngực phun ra, khi trơ mắt nhìn anh em đồng bào Dương Liệt doanh hao tổn đến hầu như không còn, rốt cuộc họ đã kìm nén không được…
Cùng lúc đó, tên rời cung mà đi, Tử Thanh cực kỳ nhanh chóng lại lấy trong bao tên một mũi tên, lắp vào cung, buông dây, lại một tên bắn ra. Hai doanh Hổ Uy, Chấn Vũ đồng loạt cùng bắn, liên tiếp không ngừng bắn ra ba lượt, mũi tên mũi nỏ mũi đan kín không kẽ hở, bắn đội quân phía trước của đại quân Hung Nô người ngã ngựa đổ.
Sau ba lượt tên, tiếng hồ già vang, quân Hung Nô còn chưa kịp phản ứng, quân Hán vừa mới thảm bại trước mặt bỗng nhân số tăng mạnh đột ngột, thế bại lui thay đổi đột ngột, giục ngựa với tốc độ không thể đỡ xông lại bọn chúng. Đây chính là hai doanh Kiến Vũ Kiến Uy theo tướng lệnh, dùng trận hình mũi khoan cắm vào đại quân Hung Nô, như một chuỷ thủ sắc nhọn nhất đâm thẳng tới, đại quân Hung Nô trong cảnh vội vã không kịp chuẩn bị bị chia cắt.
Tiếng trống hơi chậm lại đột ngột, tiếp đó vang lên mấy hồi, là tiếng trống có tiết tấu đặc biệt.
Đây là tiếng trống khởi động xe lăng trận!
Trong thao luyện trước đó, Tử Thanh đã được nghe và khắc ghi trong lòng từ lâu, nhưng ở đây vào lúc này nghe được tiếng trống ấy, vẫn không tự chủ dõi mắt nhìn tới chỗ Tướng quân trong đêm tối.
Xe lăng, tất nhiên hiệu nghiệm chuyển động vô tận, nhưng nếu vận dụng trận hình này đối mặt với đại quân Hung Nô đông gấp mấy lần quân Hán, nếu có sơ sót mà thua chính là toàn quân bị diệt, tuyệt đối không có cơ hội phá vây chạy thoát.
“Chiến sự vừa mở, là lúc tử chiến.”
— cho đến lúc này, cô đã hoàn toàn hiểu được ý nghĩa chân chính trong câu nói ấy, Tướng quân không để lại bất kỳ đường lui nào, bao gồm chính ngài.
Dịch Diệp xách sát lên ngựa, vì căng thẳng hoặc mồ hôi trong lòng bàn tay quá nhiều, hắn hơi trượt tay muốn ngã. Tử Thanh nghiêng người dùng bả vai đỡ vững hắn, giúp hắn lên ngựa, mới tự mình cưỡi lên ngựa.
Đồng bào phía trước đã xông ra, trong tầm mắt, một người đồng bào trực tiếp va vào quân Hung Nô người ngửa ngựa lật, té ra đất rồi vẫn còn dùng trường kích đâm ngã quân Hung Nô.
Trong tầm mắt là một mảng máu tanh, Tử Thanh quát ngựa xông vào trong chiến trận, trái đâm phải thọc, bên tai còn nghe được tiếng Dịch Diệp gầm rú khàn khàn để tăng lòng dũng cảm, khác hẳn với bình thường!
Quân Hán nhất cổ tác khí* sắc bén không thể đỡ xông vào giữa đại quân Hung Nô, những ngày tháng ngàn lần thao luyện mệt mỏi dưới ánh mặt trời đã thể hiện hiệu nghiệm kinh người, từng bánh xe khép lại thành hình, bắt đầu chuyển động, mạnh mẽ nghiền ép… Lúc quân Hung Nô lấy lại tinh thần thì đại quân đã bị cắt xử thành những khối nhỏ tan tác, mỗi một khối đều bị quân Hán vây khốn, bánh xe đang không ngừng nghỉ lao vụt chém gϊếŧ cũng đang từ từ thu dọn.
(*) “Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc
Suốt một quãng thời gian dài, kỵ binh Hán triều vẫn thua kém dưới Hung Nô, hai Vương Chiết Lan, Lư Hầu chưa hề nghĩ tới kỵ binh Hán triều lại có khả năng trùng sát hung mãnh bực này, mà đối với trận pháp xe lăng họ càng là chưa từng chứng kiến.
Nhưng những thứ ấy cũng không thể hù sợ người Hung Nô lớn trên lưng ngựa, bọn họ bẩm sinh dũng mãnh không gò bó, vốn dĩ không xem trò hề cỏn con của một vạn quân Hán này ra gì.
Quân Hung Nô bị bao vây hung hãn chém gϊếŧ, từng vòng bánh xe đều đang chịu đựng xung kích mãnh liệt.
Mã đao vung mua, trường kích chợt đâm, máu tươi theo tay chân cụt đứt chảy xuôi.
Quân Hán ngoan cường chống đỡ quân Hung Nô lần lượt phá vây, cho dù trong bánh xe có người ngã xuống, đằng sau lại nhanh nhẹn bổ sung, nghiền ép càng thêm nhiều Hung Nô.
“Đi theo ta!”
Râu xồm nhuốm máu, Chiết Lan Vương dẫn ngựa đi đầu, quơ mã đao thật dài, trong thiên quân vạn mã ồn ào chém gϊếŧ, gã dựa vào bản năng dã thú bẩm sinh ngửi ra điểm yếu của vòng bán xe, giơ tay chém xuống, hai tên binh lính người Hán lăn xuống lưng ngựa.
Lỗ hổng bánh xe bị đứt gãy, xuất hiện trong nháy mắt.
Chiết Lan Vương mang binh phá vây, vỏn vẹn chỉ mười mấy người đi theo gã, bánh xe cực nhanh khép lại, Chiết Lan Vương ngay lập tức ý thức được, mình chỉ là từ trong một bánh xe đang tiến vào một bánh xe khác.
Quân Hung Nô không có quân phục chỉnh tề như quân Hán, do đó muốn trong đêm tối phân biệt ra thủ lĩnh của chúng cũng không dễ dàng. Bảo thạch khảm trên chuôi mã đao Chiết Lan Vương vừa sử dụng dưới ánh trăng chiếu sáng rạng rỡ, cộng thêm áo khoác lông chồn gã mang, lấm tấm phản xạ sắc lạnh.
Thu sắc lạnh kia vào đáy mắt, Hoắc Khứ Bệnh chém một kiếm xuống tên quân Hung Nô bên cạnh, nhắm cặp mắt lại, với chàng mà nói, phân biệt ra vị trí của Hung Nô vương là việc cực kỳ quan trọng.
Tướng lệnh đến, tiếng trống lại thay đổi — là lệnh vòng ở Càn vị áp dụng thắt nút, các vòng còn lại toàn lực cùng hỗ trợ tướng lệnh.
Là vòng Càn vị! Là ngay cạnh họ. Tử Thanh một tay cầm sát đâm một tên Hung Nô rơi ngựa, trên áo giáp đã vung vãi đầy máu tươi, không biết bắt đầu từ bao giờ, cô đã không còn nghe thấy tiếng trống của Dịch Diệp sau lưng.
Dịch Diệp có còn theo sau lưng, còn sống hay không, cô hoàn toàn không biết.
Bánh xe chuyển động không ngừng, thậm chí cô muốn ngoái đầu một chút cũng không thể.
Có tiếng gió gào thét từ sau đầu ập đến, cô cúi xuống theo bản năng, hơi chậm một khắc, một cây gậy sắt to lớn mang theo gió táp sượt qua đầu cô, cạnh tai bị rạch nứt, máu áp theo cổ chảy xuống.
Đột nhiên, tiếng chém gϊếŧ ồn ào tràn ngập bên tai bị rút ra xa, cô bị một sự yên tĩnh kì dị bủa quanh, nâng cặp mắt nhìn, nhìn tới đâu cũng là sắc máu đầm đìa gϊếŧ chóc khắp nơi —
Trước mặt cô không xa, là Triệu Chung Vấn bị ép vào trong vòng vây, đơn thương độc mã dưới sự vây công của ba tên Hung Nô đau đớn vùng vẫy giành sự sống. Đầu vai, bụng, đùi tất cả đều bị mã đao chém đến đầm đìa máu, khuôn mặt hiền lành thường ngày giờ đây gần như dữ tợn, tay nắm chặt trường kích, hoàn toàn không để ý tính mạng chỉ liều gϊếŧ…
Ở kế bên, một đồng bào khác tay giơ mâu bị chặt cả xuống, chỗ tay cụt máu chảy ồ ạt, mất đi binh khí anh ta giục ngựa phóng thẳng vào người Hung Nô, cứng rắng xô một tên Hung Nô đâm vào dưới ngựa.
Đầu Hung Nô bị chặt xuống bị mũi trường kích thọc ra, hất ra thật cao, máu tươi như mưa trút xuống.
Cơn ác mộng không chân thực, hoặc có thể đây chỉ là một cơn ác mộng.
Cô đứng trong một mảng hoàn toàn yên lặng không đúng lúc này, choáng váng mơ hồ.
Bỗng, ngựa cô bị một lực va chạm rất mạnh, lảo đảo ngã vào vòng biên bên trong, cô không thể không nắm chặt dây cương mới không để mình bị rơi khỏi ngựa. Chỉ một cú va chạm đã đem tất cả âm thanh quay về trong nháy mắt, tiếng đao lạnh như băng vụt qua hùng hổ túm bắt lấy cô bừng tỉnh trong u mê quay về.
Ấy là cô bị va vào bánh xe Càn vị, bên cạnh hầu như tất cả đều là thị vệ cận thân của Chiết Lan Vương, mà Chiết Lan Vương cách cô chỉ nửa mình ngựa.
Hai, ba thanh mã đao đồng thời chém xuống người cô!
Vẫn đang luôn để mắt tới Chiết Lan Vương, Hoắc Khứ Bệnh nhìn thấy rõ ràng, cho dù là trong đêm tối, chàng cũng có thể tinh chuẩn nhìn ra bóng dáng của thiếu niên kia không chút sai lầm.
Còn chưa nghĩ rõ mình nên làm gì, chàng đã vung Tiểu Hoàng nỏ đã qua cải tiến trong tay, không chút do dự, ba phát mũi nỏ như sao xẹt bắn ra, xuyên qua khe hở đám người đang chém gϊếŧ, như kỳ tích ngay lập tức khai tử đám Hung Nô đang bao vây Tử Thanh.
Tử Thanh một tay cầm sát che ở trước ngực, ngẩng đầu cùng Hoắc Khứ Bệnh ở xa xa nhìn nhau, thấy ngài ấy chưa buông Tiểu Hoàng nỏ, biết là trong phút ngàn cân treo sợi tóc ngài đã cứu mình.
“Gϊếŧ hắn!”
Cô là người đứng gần Chiết Lan Vương nhất, mũi nỏ chỉ thẳng Chiết Lan Vương, chàng nhìn cô hạ mệnh lệnh.
Quá đỗi ồn ào náo động, cô không nghe được lời chàng, nhưng cô nhìn hiểu.
“Rõ!”
Cô thầm nhận lệnh, gấp rút thu tầm mắt, vung sát đánh bay một đao bổ tới ngựa mình.
Một thanh mã đao khác chém vào ngựa cô, cổ ngựa cái bị rách toạc, cơn đau kinh hồn bắt nó đứng trên chân sau, hí dài gào thét… Tử Thanh gần như bị nó hất té, không thể không buông cương, bèn mượn thế đứng của con ngựa dùng đoản sát ném xuyên người một thị vệ bên cạnh Chiết Lan, cùng lúc đó tung cao người phóng ra, bay thẳng vào lưng ngựa Chiết Lan Vương.
Không ngờ rằng một tên binh lính quèn người Hán có gan lớn đến thế, Chiết Lan Vương lấy đó làm nỗi nhục vô vàn, giận tím mặt, trở tay hung dữ đập qua một đao, trong tay Tử Thanh đã mất binh khí, thực sự cứng rắn gồng chịu một đao của gã, tiếng xương bả vai trái nứt vỡ rõ ràng thật đáng rùng mình.
Nghe tiếng là biết bổ trúng, Chiết Lan Vương huých chỏ mạnh ra sau định đánh rớt Tử Thanh, nhưng không ngờ yết hầu mát lạnh, hình như có gió lạnh rót qua, gã trù trừ cúi đầu nhìn — một mũi tên lạnh lẽo đã đâm xuyên cổ họng!
Chính là mũi tên Tử Thanh lấy từ bao tên trên lưng, trả giá bằng chịu gã một đao, tay không dùng mũi tên đâm xuyên cổ họng của hắn.
Chiết Lan Vương mình! Bị một tên quân tốt người Hán không hề bắt mắt gϊếŧ chết!
Đột nhiên mất thống soái, trong chớp nhoáng, quân Hung Nô tộc Chiết Lan chung quanh sửng sốt, sau đó trở nên đại loạn, trái đột phải xông không có kết cấu.
Sáu, bảy chuôi mã đao lả tả bổ tới Tử Thanh, đều là quân Hung Nô muốn báo thù cho Chiết Lan Vương. Cánh vai trái của Tử Thanh đau vô cùng, nỗ lực dùng đoản sát khó khăn lắm ngăn cản được mấy lần, rồi từ trên lưng ngựa lăn xuống, rớt mạnh xuống đất…
Trên đỉnh đầu, mấy chấm nhỏ trong suốt long lanh, dịu hiền như nước, giống như cặp mắt của mẫu thân.
Rốt cuộc có thể không cần ở lại nữa rồi sao?
Sắc đao sáng như tuyết, khí lạnh ép người, cô nhắm hai mắt, chờ lấy khoảnh khắc cuối cùng đó.
Bên bờ Nghịch Thủy, cách bến đò không xa, theo lệnh của Hình Y Trưởng, mấy chục căn lều thuốc được dựng trên đất bằng. Xe ngựa liên tiếp không ngừng vận chuyển nhiều loại dược thảo đến.
Bận rộn cả một ngày, dù hiện giờ đã là nửa đêm, Oman vẫn không thấy buồn ngủ, ngồi bên bờ sông im lặng nghe tiếng nước róc rách.
Nhẹ nhíu mày, hắn chắp hai tay, mang theo bộ thủ y Tử Thanh đưa cho.
Trong bầu trời đêm, bỗng vang một tiếng chim thê lương kêu to.
Tim hắn giật thót, ngẩng nhìn, giữa bầu trời đêm nặng nềchẳng tìm thấy bóng dáng chú chim nào.