Đám người nhận lệnh tự rời đi chia nhau chuẩn bị.
Trên dưới toàn doanh đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Trường Thủy Giáo Úy Thi Hạo Nhiên sải bước quay lại, báo cáo Hoắc Khứ Bệnh: “Tướng quân, toàn thể Dương Liệt Doanh chuẩn bị xong.”
Hoắc Khứ Bệnh gật đầu nhẹ, chàng biết món mồi này không dễ làm, nhất định Dương Liệt doanh sẽ hao tổn rất lớn, cố sức tự kiềm chế áy náy trong lòng, vỗ vỗ vai Thi Hạo Nhiên, nói: “… Làm phiền, đi thôi!”
Thi Hạo Nhiên nhếch môi cười rộ, răng trắng muốt như trẻ nít, chắp tay hành lễ, nặng nề nói: “Mạt tướng lĩnh mệnh!”
Cậu quay người rời đi, một góc áo choàng tung bay trong gió.
Hoắc Khứ Bệnh đứng một mình tại chỗ, xem Thi Hạo Nhiên xoay người lên ngựa, dẫn hơn ngàn sĩ tốt hơn vạn ngựa phóng tới hướng đầu rồng núi Cao Lan, nhanh chongs biến mất trong màn đêm màu mực nặng nề.
Dõi theo bóng lưng của Dương Liệt doanh không hề chỉ là một mình Hoắc Khứ Bệnh, các Giáo Úy đã nhận nhiệm vụ đi bố trí, hầu như mỗi một binh sĩ đều đã biết đêm nay sẽ phải đánh một trận đánh ác liệt, sẽ cần toàn quân nghênh chiến, không chừa một ai.
Cũng có nghĩa, bọn Tử Thanh, Dịch Diệp đều tham chiến.
Vó ngựa cuồn cuộn, Dương Liệt doanh phóng ngang qua người bọn họ, đâm sầm vào bóng tối không rõ. Dịch Diệp chỉ thấy cơn lạnh cả người từ lòng bàn chân dâng lên, không thể ức chế tràn ngập ra cả người.
“Anh…” Tử Thanh hạ giọng gọi hắn.
Cô hiểu rõ nhất là con người Dịch Diệp, mặc dù ở trong quân đã lâu, cũng tham dự thao luyện đủ, nhưng hắn là y sĩ, chỉ biết hai chữ cứu người, thực tế chưa từng tổn thương người, chưa nói đến gϊếŧ người.
“Hửm?”
“Lúc đánh nhau, hãy theo sát em.”
Dịch Diệp ngơ ra một lúc, ngay sau đó cố gượng cười: “Nói gì thế, xem thường anh trai của em à! Tự em cố gắng là được rồi, bớt cho ta còn phải phân tâm quan tâm em.” Hắn thấy Tử Thanh không ừ hử, chỉ nghĩ tới mình, trong đôi mắt đầy buồn lo, bèn đưa tay sờ đầu cô, “Đừng lo lắng vớ vẩn, tự có tổ tông phù hộ! Em xem bao ngày qua chúng ta tấn công nhiều bộ lạc Hung Nô đến thế, không phải cũng rất thuận lợi ư… Đúng không, Lão Đại?”
Triệu Chung Vấn đang kiểm tra độ căng chùng dây cung của mình lần cuối, nghe thấy hắn hỏi chỉ cười không nói.
Dịch Diệp thấy anh ta cười rất hiền hoà, rốt cuộc không nhịn được, xúi anh ta: “Lão Đại, đã đến lúc này anh còn có thể cười thế này, thật không hổ là Lão Đại của chúng ta! Rốt cuộc có chuyện gì vui vậy, nói ra nghe xem nào, bọn tôi cũng thêm một phần can đảm.”
Triệu Chung Vấn vẫn là cười không nói.
Dịch Diệp cầm chuôi cung chọt eo anh ta, Triệu Chung Vấn vừa tránh khỏi vừa sợ gây ra ầm ĩ, mới nói: “Rồi rồi rồi, ta nói là được… Nhưng việc này không có liên quan gì đến các cậu…”
“Nói thử xem, nói ra, chúng ta cũng vừa có thể tăng thêm lòng can đảm, vừa được chia vui cùng anh.”
Triệu Chung Vấn do dự một lát, cười rồi lại cười, mới nói cực nhỏ: “Ta có con trai!”
“…”
Dịch Diệp cùng Tử Thanh đều là ngớ người, Dịch Diệp phản ứng trước tiên, vui vẻ nói: “Là tẩu tử có rồi?”
Triệu Chung Vấn gật đầu, thỏa mãn thở dài: “Hiện giờ ta đã có con trai, cho nên ta không sợ chết nữa, ta là người làm cha rồi!”
Thật ra Tử Thanh vốn muốn nói em bé còn trong bụng chưa hẳn là trai, do dự một lát, cuối cùng không muốn quét đi nhã hứng của Triệu Chung Vấn, khẽ mỉm cười: “Chúc mừng Lão Đại!”
“Thì ra là có con trai nên mới không sợ chết,” Dịch Diệp cười hắc hắc không ngừng, “Lão Đại, thương lượng chút, tôi làm cha nuôi cho con trai anh được không?”
Triệu Chung Vấn cười gật đầu: “Cầu còn không được.”
Từ Đại Thiết dí đầu lại gần, tưởng là chơi trò gì vui, cũng vội la lên: “Thế tớ cũng muốn làm cha nuôi!”
“Cậu không phải cha nuôi, cậu là cậu đứa bé.” Triệu Chung Vấn cười nói, “Vợ ta nhận em cậu làm em gái, cậu cũng xem như là cậu đứa bé rồi.”
“Cậu cũng rất tốt.” Từ Đại Thiết cười ngây ngô, ngược lại dễ thỏa mãn cực kì.
Trong thoáng chốc cả đám đều lên chứ, xưng nào là cha thằng nhỏ, cậu thằng bé, vui vẻ hòa thuận, hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu vào thời điểm nào.
Trong đêm nặng nề, Mông Đường không biết từ đâu xuất hiện, nhìn chòng chọc Triệu Chung Vấn, nặng nề ho mấy tiếng. Đám người lập tức thu tiếng cười.
“Cái ngữ không biết chết sống! Hiện giờ là lúc nào mà còn có tâm tư nói chuyện nhà tào lao.” Mông Đường thấp giọng giận mắng, “Nếu không phải sắp đánh một trận lớn, tất cả đều phải nhận quân côn.”
Đám người câm như hến, không ai dám hó hé.
Đúng lúc này các doanh đều đã chuẩn bị ổn thỏa, Tướng quân giục ngựa chậm rãi đi tới trước quân, toàn quân lặng im, chờ quân lệnh của Tướng quân.
Nhìn đám người ngựa đen nghịt trước mặt, Hoắc Khứ Bệnh không nói một lúc lâu, cặp mắt như sao, chỉ nhìn bọn họ, rồi nhìn…
“Phía trước, là quân Hung Nô đông gấp bốn lần quân ta!” Rốt cuộc chàng mở miệng,
Trong quân dấy lên một trận bạo động không kìm nén được, bỗng biết phải đối mặt với kẻ địch mạnh như thế, người tắc lưỡi giật mình không phải số ít.
Hoắc Khứ Bệnh bình tĩnh nói tiếp: “Nói cách khác, mỗi người các người, chỉ cần gϊếŧ chết bốn tên Hung Nô, là chúng ta có thể về nhà!”
Trong miệng chàng, trận đánh ác liệt này như đổi thành một biểu thức số học cực đơn giản.
“Muốn về nhà không?” Chàng như mỉm cười đang hỏi.
Chỉ có mấy sĩ tốt gan lớn dám lên tiếng, thưa thớt hồi đáp: “Muốn!”
“Muốn về nhà không?”
Chàng hơi cất cao giọng, hỏi lại một lần.
“Muốn!” Tiếng đáp lại cũng nhiều hơn.
“Muốn về nhà không?!”
Hoắc Khứ Bệnh lớn tiếng hỏi, bỗng rút kiếm, sắc kiếm như tuyết, hàn khí bức người.
Lần này, chàng đạt được tiếng đáp như dời sơn lấp biển: “Muốn! Muốn! Muốn!”
“Tốt!” Hoắc Khứ Bệnh lại cất cao giọng: “Phàm là tướng sĩ của ta, tất anh dũng gϊếŧ địch, chiến sự vừa mở, tức là lúc tử chiến!”
“Lâm trận, tướng không màng đến quân lui trước, lập tức chém!”
“Lâm trận, quân không để ý đến tướng lui trước, đội sau chém đội trước!”
“Kẻ làm trái quân lệnh, gϊếŧ chết không luận tội!”*
(*) Quân chiến tội liên đới pháp, nổi tiếng trong lịch sử đời Minh (chú thích tác giả)
Quân lệnh đằng đằng sát khí liên tiếp hạ, binh sĩ toàn quân nhiệt huyết cuồn cuộn, không khỏi bất giác nắm chặt binh khí trong tay, thẳng sống lưng.
Trong thiên quân vạn mã, Tử Thanh nhìn Tướng quân của cô.
Trong bóng đêm u ám một người một ngựa đứng ở phía trước cô, sắc kiếm chiếu tỏ dáng người xuất chúng của chàng, xa xôi mà lạ lẫm, lại khiến người ta sinh lòng kính nể.
Sống cũng được, chết cũng được.
Đi theo Tướng quân đánh trận đánh cam go này, cũng không tính là vô dụng.
Hai doanh Hổ Uy, Chấn Vũ được bố trí hai bên rừng rậm ven đường, khí giới đầy đủ, vận sức chờ phát động…
Nắm chặt cung, lòng bàn tay Dịch Diệp túa mồ hôi, thi thoảng lại chùi lên áo.
Tử Thanh ngồi xổm bên cạnh hắn, thấy hắn căng thẳng, thì thào: “Anh, còn nhớ lúc tòng quân anh đã nói em gì không?”
“Hửm?” Dịch Diệp xưa nay nói rất nhiều, lúc này càng không nhớ nổi đã từng nói gì.
“Từ hôm nay trở đi, hai huynh đệ chúng ta đồng sinh cộng tử, trên con đường xuống suối vàng, luôn có ta giúp em.” Ánh mắt Tử Thanh đăm đăm nhìn con đường đen đặc, nhỏ giọng, “Dù có chết ở đây, cũng không có gì lớn.”
Dịch Diệp kéo khóe miệng, im lặng cười cười.
Xa xa trên con đường, trong sương mù dày đặc tối như mực, loáng thoáng nghe tiếng đao cùng vó ngựa.
Đến rồi!
Bọn chúng đã đến!