Phong Sanh khóe môi hơi động, biểu tình sinh động: “Cái đạo cụ này thật là đồ chết tiệt, tác dụng của nó là có thể vô điều kiện làm oán linh nằm liệt ngay tại chỗ một lần.”
Kiều Hoài nghe xong suýt nữa cười ra tiếng, vì không để bại lộ vị trí, cắn môi dưới nhịn xuống.
Vân Tự Bạch nhướng mi, hắn có cơ sở hoài nghi hệ thống trò chơi đang đào hồ hai cái người chơi không biết xấu hổ này.
Tề Nhất Thất: “Nghe tác dụng cũng không phải là rất lớn.”
Phong Sanh: “Có còn hơn không thôi.”
“Cái người chết ở lầu 3 kia cùng với hai cổ thi thể ở cửa cả người đều không có đạo cụ, ta và ngươi còn có hắn……” Tề Nhất Thất lại dùng chân đạp thi thể: “Chúng ta lại đều có đạo cụ, chẳng lẽ đạo cụ cho người chơi mới là phân phối ngẫu nhiên?”
Hai người bọn họ sau đó thế nhưng đã quay trở lại nhà trọ để kiểm tra thi thể.
Đáng tiếc bọn họ không biết chính là, Vân Tự Bạch đi trước một bước đã kiểm tra qua, hai cổ thi thể ở cửa chính xác thật không có đạo cụ, còn đạo cụ của cổ thi thể trên lầu 3 kia thì đã sớm bị hắn thu vào trong túi.
“Không loại trừ khả năng.” Phong Sanh nói: “Tiếp theo chúng ta lại tìm cơ hội để ra tay trong hôm nay, đạo cụ nhiều, tỷ lệ sống sót càng cao.”
“Mục tiêu là ai?”
“Thằng bé kia.” Phong Sanh nở nụ cười, tiếng cười sắc nhọn quỷ mị: “Tính cách có chút kì quái, nhưng chỉ là một đứa con nít thì sao có thể phản kháng?”
Vân Tự Bạch cùng Kiều Hoài trốn ở góc tường nghe được không sai biệt lắm, tránh việc rút dây động rừng, hai người lặng lẽ rời khỏi ngõ nhỏ, Phong Sanh cùng Tề Nhất Thất từ đầu tới cưới đều không có phát hiện ra bọn họ.
Kiều Hoài không biết từ khi nào tay đã nắm một cọng cỏ dại, phe phẩy qua lại, bình phẩm nói: “Đầu óc của hai người này vẫn còn sử dụng được, chính là thủ pháp quá thô ráp, một chút mỹ cảm cũng không có.”
Vân Tự Bạch nhắc nhở hắn: “Bọn họ muốn gϊếŧ ngươi.”
Nghe được mục tiêu kế tiếp của hai kẻ gϊếŧ người vào đêm nay chính là mình, không những hắn không sợ hãi, còn ở đây thảo luận thủ pháp gϊếŧ của bọn họ người không có mỹ cảm, như vậy thích hợp sao?
Kiều Hoài cười lạnh: “Ta lại không ngốc, sẽ không đứng yên cho bọn hắn gϊếŧ.”
“Nga?” Vân Tự Bạch nhướng mày đầu: “Vậy ngươi chuẩn bị làm như thế nào đây?”
Kiều Hoài kéo kéo khóe môi, không giống như nói giỡn: “Ta muốn tiên hạ thủ vi cường, đợi lát nữa tìm tiệm thuốc, nhìn xem có hay không ‘ hàm tiếu bán bộ điên ’, ‘ Hạc Đỉnh Hồng ’ hay là những thứ linh tinh ở nhà thuốc.”
Đây đều là những biện pháp lung tung rối loạn, Vân Tự Bạch cười: “Ngươi xem phim điện ảnh thật nhiều.”
Kiều Hoài lại khôi phục biểu tình không sao cả: “Cùng lắm thì ta đem đạo cụ cho bọn hắn, dù sao đạo cụ kia cũng rất râu ria.”
“Đạo cụ của ngươi là cái gì?” Vân Tự Bạch hỏi.
Kiều Hoài ném cỏ dại xuống đất: “Tên của ngươi.”