Trúc Mã Của Tôi Vô Cùng Nham Hiểm

Chương 5.1: Sợ giao tiếp xã hội

Trung học 1 Hạ Khê nằm ngay trung tâm thành phố, đối diện cổng chính có một con sông chậm rãi chảy trôi, cây liễu bên bờ rủ xuống, khung cảnh vô cùng xinh đẹp.

Đây là ngôi trường có diện tích lớn nhất trên toàn thành phố Hạ Khê, chỉ riêng sân vận động đã có ba khu, ngoài ra còn có hồ bơi và sân tennis.

Ngoài sự hoàn thiện và đủ đầy về mặt cơ sở hạ tầng, có thể nói ngôi trường này gần như độc chiếm toàn bộ nguồn tài nguyên giáo dục và chất lượng học sinh tốt nhất thành phố Hạ Khê.

Năm đó vì để có thể đỗ vào Trung học 1 Hạ Khê, Giang La cũng đã cố gắng hết mình, không ngủ không nghỉ cuống quýt tìm cách đối phó với kỳ thi.

Thành tích các môn tự nhiên của cô không ổn, môn toán cực kỳ gay go, lúc ấy tất cả trẻ con trong ngõ Vụ Túc đều đang liều mình xông vào ngôi trường này, Giang La không thuộc nhóm học sinh có thành tích tốt, cô có thể thi đỗ Trung học 1 Hạ Khê, một phần nguyên nhân rất lớn chính là nhờ vào vở ghi và tài liệu học tập được Kỳ Thịnh cho.

Đống tài liệu này... hầu như mấy cậu con trai chơi thân với nhau trong ngõ Vụ Túc đều có, thậm chí trong tay tên Mập còn có hẳn bản gốc.

Nhưng về sau đột nhiên tên Mập lại đề nghị đổi tài liệu với Giang La, nguyên nhân là do tài liệu bản gốc hơi cũ, chưa giở được mấy trang mà vở ghi đã rời rụng hết cả, còn chẳng bằng dùng đống giấy A4 photo để giở cho tiện.

Thế là Giang La đã nhận được vở ghi bản gốc của Kỳ Thịnh, hơn nữa còn cất công nhờ Giang Mãnh Nam sắp xếp lại, đem toàn bộ những trang giấy bị rời ra ghim thật cẩn thận, đóng thành một cuốn ngay ngắn chỉnh tề, lén giấu trong hộc tủ, tựa như cất giấu một bí mật lâu đời.

Tóm lại là rất khó để thi đỗ Trung học 1 Hạ Khê, nhưng một viên kim cương tinh xảo như Kỳ Thịnh đã dẫn dắt một đống đồng đen, không ngờ cũng có thể kéo cả đám trẻ của ngõ Vụ Túc vào ngôi trường cấp ba có tiếng hành chết con người ta nhưng không bao giờ đền mạng này.

Ngày đầu tiên chia lớp, Giang La ngồi lủi thủi một mình trong góc, cô hơi ngại giao tiếp với mọi người, trong thời gian nghỉ giữa giờ, cô lén ngẩng đầu, quan sát các bạn xung quanh.

Nghĩ bụng cũng thật thần kỳ, rõ ràng hôm nay là ngày đầu tiên chia lớp, tại sao lại có cảm giác như các bạn đều quen biết nhau, ai nấy đều túm tụm tán gẫu vô cùng thân thiết.

Chỉ mình cô... là chả quen ai.

Trong ánh mắt của cô mang theo một chút chờ mong, cô cũng muốn hòa nhập với bạn bè xung quanh, nhưng lại không biết phải hòa nhập bằng cách nào.