Trúc Mã Của Tôi Vô Cùng Nham Hiểm

Chương 4.7: Thư tình

Ngay lúc Giang La còn đang lẳng lặng nhớ lại nội dung bức thư hồi âm mà mình viết cho Mạnh Tiêm Tiêm, mấy cậu con trai trong đám tên Mập và Hòn Than đạp xe lướt qua...

“Trư Trư...”

“Ừ!”

“Wow, hoa khôi trường mình kìa!”

Tên Mập không khỏi cảm thán một tiếng: “Trư Trư, không ngờ cậu lại quen hoa khôi của trường!”

“Tớ gia nhập câu lạc bộ nhảy đường phố rồi, bây giờ Tiêm Tiêm là đội trưởng của tớ.”

“Giỏi nhở! Nhưng cậu chắc chắn cậu có thể nhảy hip hop chứ?”

“Sao tớ lại không nhảy được!”

Mạnh Tiêm Tiêm cười nói: “Trư Trư nhảy đẹp lắm đấy, tự học thành tài luôn đó.”

“Lần sau phải xem cho mở mang tầm mắt rồi.”

“Lần sau chúng ta chơi chung nhé, bạn của Trư Trư thì cũng là bạn của tớ.”

Nghe thấy lời mời của Mạnh Tiêm Tiêm, tên Mập đúng kiểu được ưu ái mà không khỏi ngạc nhiên, không ngừng đáp lời: “Được thôi, được thôi, được thôi! Mỹ nữ Tiêm Tiêm chịu gia nhập nhóm chúng ta, tiểu đội thích thể hiện ngõ Vũ Túc chúng ta có thừa sĩ diện rồi.”

Hòn Than nghe lời tâng bốc mắc ói của cậu ta, trợn ngược mắt, giơ chân đạp một cái vào bánh xe của tên Mập, hại cậu ta mất thăng bằng, suýt té ngã.

Hiển nhiên là tâm tư của người ta không đặt trên người tên Mập, nịnh hót làm cái quái gì!

Mạnh Tiêm Tiêm sôi nổi chào hỏi mấy cậu con trai, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Kỳ Thịnh đang đạp xe ở bên đường.

Cậu ấy mặc quần áo đồng phục màu trắng xanh mát mắt, không kéo khóa áo, hai vạt áo mở rộng, bên trong là một chiếc áo thun mỏng màu trắng trơn, trong màn sương sớm vấn vít, từng đường nét trên gương mặt cậu ấy hiện lên một cách tươi sáng mà sắc bén, cần cổ trắng nõn, yết hầu gồ lên rõ ràng.

Dây tai nghe màu trắng thướt tha men theo cần cổ rơi xuống, rơi vào trong túi.

Cậu ấy đang nghe nhạc, tuy đi cùng mọi người nhưng lại giống như đang dạo bước một mình trong một thế giới khác.

“Kỳ Thịnh, tối nay có muốn đi chung không? Cậu, tớ và cả Trư Trư nữa, bây giờ mới nhận ra chúng ta sống ở rất gần nhau.”

Kỳ Thịnh tháo tai nghe ra, thờ ơ nói: “Tan học có hẹn thi đấu bóng rổ rồi.”

“Wow, thế tớ đến xem được không?”

“Tùy.”

“Được rồi, đến lúc đó tớ và Trư Trư sẽ đến cổ vũ cho cậu!”

Kỳ Thịnh quay đầu nhìn lướt qua Giang La một cái.

Một mình cô gái chậm rãi đi sau đám người, cách một khoảng chừng hai, ba mét, đạp chiếc xe gấp của mình hết nghiêng bên nọ lại đổ sang bên kia.

“Ở sân bóng rổ vỏ sò.”

Nói xong câu này, Kỳ Thịnh bèn tăng tốc đạp xe, rời đi một mình.

Vì câu nói cậu ấy nói thêm lúc cuối mà Mạnh Tiêm Tiêm rất vui, trên mặt treo đầy ý cười sung sướиɠ.

Giang La lẳng lặng nhìn bóng lưng cậu ấy dần xa.

Nơi cuối con đường, mặt trời chậm rãi nhô lên, bóng lưng của chàng trai như đang chạy nhanh về phía mặt trời chói chang... rực rỡ xán lạn.