Trúc Mã Của Tôi Vô Cùng Nham Hiểm

Chương 3.3: Quán net

Bị đôi mắt đen kịt của cậu ấy nhìn chăm chú như vậy khiến Giang La hơi ngượng, hai má thoáng ửng đỏ: “Sao cậu cởϊ áσ thuần thục thế nhỉ!”

“Cảm ơn.”

“Không có ý khen cậu đâu!”

Đột nhiên Kỳ Thịnh vứt áo khoác đồng phục cho cậu, khóe miệng nở ra một nụ cười nhẹ: “Đúng là gầy đi một chút, eo cũng nhỏ hơn rồi.”

“Cả chân nữa đấy, cậu không nhận ra chân tớ thon hơn à?”

“Một cân rưỡi thôi mà, đừng tham lam thế chứ.”

“Một cân rưỡi cũng là nhiều lắm rồi mà.” Công cuộc giảm cân của Giang La thực sự rất khó khăn, có trời mới biết vì một cân rưỡi thịt này mà cô đã ăn uống kham khổ đến mức nào.

Nhất thời không còn lời nào để nói, Kỳ Thịnh bước vào quán net, ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ, đám tên Mập và Hòn Than đều ở đây, mấy người đang say sưa chơi CS.

Giang La sờ vào túi, để xem nào, vẫn còn ba tệ, có thể vào chơi một lúc.

Thời đó các quán net có một sức hấp dẫn không gì sánh bằng với đám trẻ con, bởi vì khi ấy điện thoại vẫn chưa được phổ cập toàn diện các chức năng thông minh, dù có thể dùng mạng E nhưng cũng chậm như rùa bò, không có các ứng dụng như Tiktok, Douyin như bây giờ, chỉ có thể cố chống đỡ xem diễn đàn Thiên Nhai hoặc diễn đàn Mop.

Trong máy tính của quán net có rất nhiều trò chơi thú vị, còn có thể tham gia phòng chat, gặp gỡ người lạ, đối với đám trẻ đang khát khao tìm hiểu những điều mới mẻ thì đây là một trải nghiệm vô cùng kỳ diệu, vậy nên cũng có không ít trẻ em thiếu kiểm soát, một khi nhảy vào các quán net sâu như biển là sẽ biến thành những thiếu niên nghiện internet.

Hòn Than và tên Mập thì nguy hiểm lắm rồi, Giang La thấy họ có vẻ sắp mụ mị vì game thật rồi.

Thật ra... bản thân cô cũng rất thích lên mạng, nhưng bố cô quản lý cô rất nghiêm, vậy nên chỉ thỉnh thoảng mới đi quán net chơi một xíu vào cuối tuần.

“Ông chủ, nửa tiếng ạ.” Giang La đưa ba tệ cho chủ quán net.

Chủ quán net nhận tiền, sau đó mở cho cô một máy còn trống, thật trùng hợp là máy của cô lại ở ngay cạnh đám Kỳ Thịnh và tên Mập.

Thấy Giang La đi tới, mấy cậu con trai nhao nhao cất tiếng chào cô...

“Trư Trư đến rồi à? Qua đây ngồi đi.”

“Chơi CS không?”

“Thôi, tớ không biết chơi.”

Họ đặt cho Giang La rất nhiều biệt danh, nào là cô gái béo, Trư Trư, La Trư... Lâu dần, cô cũng quen rồi.

Nhưng từ trước đến nay Kỳ Thịnh chưa từng gọi cô bằng những biệt danh như Trư hay béo, một là cậu ấy sẽ gọi thẳng tên, hai là bắt chước Giang Mãnh Nam, gọi cô là “Bé Ngoan”.