Trúc Mã Của Tôi Vô Cùng Nham Hiểm

Chương 3.2: Quán net

Còn chưa kịp dứt lời thì đột nhiên bàn tay ấm nóng của cậu ấy đã đặt lên cổ tay của cô, kéo nhẹ một cái, cả người Giang La bất ngờ ngã nhào vào l*иg ngực rắn chắc của chàng trai.

Trong khoảnh khắc đó, hơi thở đậm mùi bạc hà mát lạnh rót đầy cả thế giới của cô, lọc sạch toàn bộ suy nghĩ trong đầu cô, lúc này, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập, hệt như đυ.ng phải một chiếc chuông khổng lồ.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch...

Lòng bàn tay của Kỳ Thịnh giữ chắc eo cô, dùng sức nâng lên một cái, cả người cô bị ép phải ghé sát vào người cậu ấy.

Hai má Giang La đỏ bừng!

Cô vừa quay đầu đã trông thấy cô gái ăn mặc lạ mắt kia đang nhìn trộm hai người qua cửa sổ sát đất của quán net. Cứ thế nhìn mãi cho đến khi tận mắt chứng kiến cô và Kỳ Thịnh ôm nhau thì cuối cùng cậu ta mới chịu tin rằng đây là sự thật, tức tối rời đi.

Giang La biết chắc chắn Kỳ Thịnh gọi cô sang đây chỉ vì muốn dọn sạch hoa đào, cô giãy ra khỏi vòng tay của chàng trai, bực bội trừng mắt lườm cậu ấy: “Trước đây tớ đã nói rồi, về sau không bao giờ làm chuyện này nữa! Cậu... cậu muốn tránh vận đào hoa thì cậu tìm một cô người yêu có sức thuyết phục đi được không hả!”

Kỳ Thịnh thản nhiên nhún vai: “Cậu đủ sức thuyết phục rồi.”

“Ai tin người yêu cậu lại là một cô gái béo chứ!”

Kỳ Thịnh đưa đầu ngón tay nâng cằm cô lên, quan sát bên trái bên phải một hồi rồi nói: “Kỳ nghỉ này, bé ngoan của chúng ta gầy đi rất nhiều đấy.”

Đây chính là câu nói mà Giang La thích nghe nhất, mối thù cướp xe cũng theo đó được quét sạch ngay tức khắc, khóe miệng cô mím lại, mỉm cười tủm tỉm, soi gương ngắm vuốt: “Thật hả? Gầy đi rõ lắm hả?”

“Mặt gầy như cái dùi luôn rồi, tìm một cái búa, tớ có thể trực tiếp đóng cậu lên tường luôn.”

Giang La cũng chả thèm quan tâm có phải cậu ấy đang châm chọc mình hay không, dù sao thì người ta nói cô gầy là cô vui lắm rồi, giơ ngón tay trước mặt Kỳ Thịnh: “Tớ gầy đi một cân rưỡi đấy.”

Kỳ Thịnh nhướng mày, đưa tay cởi khóa áo đồng phục của cô, “xoẹt” một tiếng kéo hết dây, sau đó “xoạt” một tiếng cởi hẳn ra.

Động tác cởϊ áσ cho cô phải nói là lưu loát trôi chảy, thuần thục cứ như đã tập mấy trăm lần vậy.

Cô l*иg bên ngoài một chiếc áo khoác đồng phục rộng thùng thình, quấn cả người như một chú chim cánh cụt con, sau khi cởϊ áσ khoác ra đã để lộ áo thun hơi bó và quần jean ở bên trong.

Ngực của cô, đúng là vẫn rất đầy đặn.