Úy Hàn cuối cùng cũng còn có một chút lương tâm. Hắn cố nén du͙© vọиɠ muốn hung hăng thao lộng, hít vào một hơi thật sâu, sau đó nó với Thẩm Thanh.
"Xin lỗi, để anh rút ra..."
Nhưng mà dươиɠ ѵậŧ thô to kia đã tiến vào rất sâu, lúc này Úy Hàn vừa động một cái đã khiến Thẩm Thanh đau đến phát khóc.
"Đừng...đau quá...anh mau dừng lại..."
Úy Hàn hiếm khi cảm thấy tay chan luống cuống, hắn ôm lấy cô gái nhỏ dưới thân, giọng điệu dịu dàng dỗ dành cô.
"Được được, anh không di chuyển nữa, vẫn cảm thấy khó chịu lắm sao?"
Hắn vừa mới khôi phục dáng vẻ ôn nhu một cái, được người đàn ông tỉ mỉ vỗ về, Thẩm Thanh lại lần nữa bộc lộ cảm xúc của mình. Cô ủy khuất rơi nước mắt không ngừng, âm thanh nghẹn ngào trách móc hắn.
"Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Em đã nói là rất đau mà..."
Một đoạn dươиɠ ѵậŧ hắn vừa rút ra còn dính lên tia máu, đủ để chứng minh khi nãy Úy Hàn quá đáng đến mức nào. Nếu như hắn biết thương tiếc cô, làm bước dạo đầu cẩn thận hơn một chút, sau đó tiến vào chậm rãi, thì Thẩm Thanh cũng không đến mức bị thương đến đổ máu.
“Thực xin lỗi, đều là do anh không tốt."
Úy Hàn cúi đầu hôn lên gương mặt mềm mại của Thẩm Thanh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên người mình, giọng điệu hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ con.
"Thanh Thanh ngoan, em đánh anh đi, sau đó lại hết giận được không?"
Thẩm Thanh rút tay về, không đánh hắn, chỉ là mở to đôi mắt xinh đẹp ầng ậc nước.
"Có phải anh cố ý làm như vậy hay không?"
Đôi mắt sâu thẳm của Úy Hàn hơi trầm xuống. Quả nhiên trực giác của phụ nữ có đôi khi cực kỳ nhạy bén, sự dịu dàng giả dối của hắn dễ dàng bị cô phát hiện ra, ngay cả ác ý muốn hành hạ cô trong lòng hắn cũng không thể nào che giấu nổi.
Cô là người vợ mà Lộ Nhân cưới vào cửa, cũng là người mà hắn ta trăm phương ngàn kế muốn chiếm được. Mà Lộ Nhân, lại là kẻ thù của hắn. Hắn đương nhiên không muốn đối xử tốt với vợ của kẻ thù. Chỉ là điều này Thẩm Thanh tuyệt đối không được phép biết được.
Úy Hàn lại cúi đầu, hôn lên gò má trắng nõn của cô, bịa ra một lời nói dối trấn an Thẩm Thanh.
"Nói bậy. Anh mất bao nhiêu công sức mới có thể rước bảo bối là em về nhà, sao có thể cố ý làm em bị thương được?"
Vừa nói, hắn vừa rời xuống hôn lấy môi cô, không ngừng trằn trọc liếʍ mυ'ŧ hai cánh hoa đỏ tươi kiều diễm ấy.
Giọng nói của người đàn ông hạ thấp xuống, vừa trầm khàn vừa mang hương vị quyến rũ gợi cảm, lời đường mật rót vào trong tai khiến Thẩm Thanh xao động cõi lòng.
"Nhưng mà anh cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, không có chút kinh nghiệm nào, trong khi Thanh Thanh lại quá mê người, huyệt nhỏ của em hút anh sướиɠ vô cùng, khiến cho anh mất khống chế, chỉ muốn thao nát em thôi..."
Thẩm Thanh không nghe nổi những lời xấu xa của hắn, cô đỏ bừng mặt đưa tay lên che miệng Úy Hàn, không cho hắn tiếp tục nói nữa.
Nhưng Úy Hàn lại thuận thế ngậm ngón tay thon dài của cô vào trong miệng, đầu lưỡi ướŧ áŧ đảo quanh đầu ngón tay trắng nõn, dùng thứ âm thanh gợi cảm chết người quyến rũ cô.
"Để anh thử thêm một lần nữa nha? Lần này anh nhất định sẽ từ từ, không để cho em đau, mà chỉ khiến em sướиɠ thôi."
Có lẽ là do sự trấn an của Úy Hàn đã có tác dụng, lại hoặc là do tiểu huyệt của cô cuối cùng cũng thích ứng với cự vật, cảm giác đau đớn ở phía dưới gần như biến mất. Nhất là khi ngón tay của hắn lại lần nữa vuốt ve cửa huyệt, trêu đùa khảy lên âm đế mẫn cảm, Thẩm Thanh đột nhiên cảm thấy có chút tê dại vui sướиɠ.
Vừa ngứa ngáy, lại vừa có một loại thỏa mãn khó có thể nói thành lời.
“Vậy…”
Thẩm Thanh thỏa hiệp, đôi cánh tay nhỏ nhắn khoác lên bả vai vững chãi của người đàn ông, giọng nói bé xíu ẩn chứa sự xấu hổ xen lẫn một chút khao khát mơ hồ.
"Anh phải dịu dàng với em đấy..."
“Được." Úy Hàn chậm rãi di chuyển cự vật, hôn lên đôi mắt ướt sũng nước của cô, thắt lưng mạnh mẽ cẩn thận cắm vào rút ra.
"Lần này anh nhất định sẽ thao huyệt nhỏ của em thật tốt, để Thanh Thanh hưởng thụ cảm giác sung sướиɠ cùng anh..."
“Đừng...anh đừng nói...mấy câu như vậy mà...Ưm~ ha..."