Úy Hàn là cố ý.
Dịu dàng chẳng qua là hắn cố tình diễn một vở kịch mà thôi, còn tàn nhẫn chiếm đoạt mới là bản chất khắc vào trong xương cốt của hắn.
Nhưng Thẩm Thanh cũng không thể nào biết được.
Một khắc cơ thể bị mạnh mẽ đâm xuyên qua kia, trong lòng Thẩm Thanh vẫn còn ôm chờ mong về một người chồng ôn nhu và một đêm tân hôn dịu dàng đáng nhớ. Cô giơ tay ôm lấy cánh tay của hắn, hai mắt đẫm lệ cầu xin.
"Đau quá… A ~ chậm một chút… Cầu xin anh, A Hàn…”
Nhưng lý trí của Úy Hàn đã bị du͙© vọиɠ ăn mòn. Khoảnh khắc hắn tiến vào trong cơ thể cô, một cảm giác sung sướиɠ dục tiên dục tử lập tức bùng lên. Hoa huyệt bao vây lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn thực sự quá mềm, quá non, lại còn trời sinh tham lam biết cách hút lấy côn ŧᏂịŧ của hắn không ngừng liếʍ mυ'ŧ. Một thứ kɧoáı ©ảʍ mà hắn chưa bao giờ trải qua nhanh chóng lan rộng toàn thân, khiến Úy Hàn không có cách nào ngăn cản xúc động muốn điên cuồng cắm rút chiếm đoạt lấy cô.
Huyệt nhỏ của Thẩm Thanh thao lên thực sự quá thoải mái, khiến cho người đàn ông say mê quên lối về.
Úy Hàn khóa chặt hai chân Thẩm Thanh, hung hăng thao mãng liệt, mặc kệ cô có khóc lóc cầu xin thêz nào cũng không hề thả lỏng lực đạo dù chỉ một chút.
“Không cần, em không muốn. Đau quá...A Hàn...huhu..."
Thẩm Thanh đau đến phát khóc.
Lúc cô được hắn liếʍ huyệt cho thì đúng là rất sướиɠ, nhưng mà bây giờ lại hoàn toàn khác. Người đàn ông chỉ biết hung hăng chiếm đoạt mà không màng tới cảm nhận của cô, Thẩm Thanh đau đến nỗi thực sự không càm nhận được một chút kɧoáı ©ảʍ nào, chỉ có đau đớn nối liền với cảm giác tuyệt vọng.
Quả nhiên người đàn ông mang danh chồng cô này cũng chỉ coi cô như một thứ công cụ phát tiết du͙© vọиɠ mà thôi. Sự dịu dàng lúc trước của hắn toàn là giả dối, chẳng qua là muốn cô nới lỏng cảnh giác để thuận theo hắn thôi.
Sau khi ý thức được điểm này, Thẩm Thanh hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, cô mở to đôi mắt xinh đẹp nhưng vô hồn của mình, cắn môi không hề rên thêm một tiếng, giống như một con rối mỹ lệ nằm đó mặc người xâu xé.
Người đàn ông vốn đang không hề có chút dịu dàng nào mà mạnh mẽ cắm vài rút ra, bấy giờ lại bất giác ngây người trong nháy mắt.
“Thanh Thanh...”
Không hiểu sao ở một giây hắn nhìn thấy biểu tình tuyệt vọng và bất lực của cô, trái tim vốn cứng rắn của Úy Hàn đột nhiên mềm nhũn cả ra. Ngay cả du͙© vọиɠ mãnh liệt giống như hồng thủy phá đê cũng không thể khiến hắn hung hăng thêm nữa. Úy Hàn cưỡng ép chính mình ngừng lại động tác.
“Rất khó chịu sao?”
Úy Hàn thương tiếc hôn lên những giọt nước mắt trong suốt của cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má xinh đẹp.
Thẩm Thanh quay đầu đi, không chịu để hắn nhìn thấy mặt mình thêm một giây nào nữa.