Đồ đạc Lý Xuyên Dân muốn mang không nhiều lắm, chỉ có mấy bức ảnh của ba mẹ Lý Bạch Chỉ, trong nhà không có gì đáng tiền, mấy thứ như nệm chăn thì Bạch Chỉ đã nói rằng ở đó có sẵn, vì vậy Lý Xuyên Dân chỉ cần mang theo một số món đồ kỷ niệm là được.
Chẳng mấy chốc đã sửa soạn xong.
Bạch Chỉ và Lý Xuyên Dân ngồi lên trên xe, cả hai chào tạm biệt với người trong thôn.
“Chú Xuyên Dân, Bạch Chỉ à, hai người cứ yên tâm, chúng tôi sẽ trông coi nhà trong thôn giúp hai người, sau này có rảnh nhớ quay về chơi nha!” Các thôn dân sôi nổi nói.
“Ai! Được!” Lý Xuyên Dân toét miệng, cười nheo mắt, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
Ông cụ nâng cằm, đời này ông chưa bao giờ đắc ý đến vậy, chỉ khi Bạch Chỉ được đại học Bắc Kinh tuyển thẳng lúc đó thôi.
Sau đó chiếc xe chậm rãi rời khỏi thôn Lý gia trước những ánh mắt hâm mộ của các thôn dân.
Đợi đến khi hai người đi hẳn, các thôn dân vẫn còn chìm trong cảm giác khϊếp sợ và hâm mộ, chỉ nhìn theo đuôi xe, không nói gì một lúc lâu.
Trần Quế Phương và ba anh em nhà họ Lý cũng nằm trong số đó.
Đến tận bây giờ bọn họ còn khó có thể tin.
—— Cố Hâm Thần còn chưa đuổi cổ Bạch Chỉ trở về sao? Vậy mà còn có thể đón Lý Xuyên Dân đến sống ở thủ đô!
—— đó chính là thủ đô đấy!!
Có thôn dân phát hiện ra bọn họ, lập tức có người hỏi: “Quế Phương à, Bạch Chỉ đều đã đón ông nội đến thủ đô rồi, chắc sau này Hương Hương cũng đón nhà bà lên đó đúng không?”
Trần Quế Phương theo bản năng thẳng sống lưng: “Đó là điều hiển nhiên! Hương Hương cũng là sinh viên ở thủ đô cơ mà, lại còn được gả cho Cố Hâm Thần nữa đấy!”
Tuy nhà họ Cố là dòng dõi có quyền có thế, nhưng con gái nhà mụ cũng là sinh viên, chắc hẳn cũng xứng đôi?
“Hâm mộ mấy người thật……” Có thôn dân tin theo.
“Chậc, cho rằng ai cũng giống như Bạch Chỉ hả.” Cũng có người không tin.
Vì thế, ngày hôm sau Trần Quế Phương nóng ruột đi lên thị trấn gọi một cuộc điện thoại, muốn liên lạc với Lý Hương Hương.
Thời buổi này liên lạc với nhau bằng điện thoại cũng khá bất tiện, ban đầu mụ ta chỉ định gửi lời nhắn cho người nào đó, nhưng trùng hợp Lý Hương Hương cũng định đến gọi điện thoại.
Thế là hai bên kết nối với nhau.
Đôi mắt Lý Hương Hương đỏ hoe, chưa bắt đầu kể lể mình đã ấm ức thế nào thì Trần Quế Phương ở đầu dây điện thoại bên kia liền lớn giọng nói ——
“Hương Hương! Con ả Lý Bạch Chỉ kia đã trở lại rồi, còn đón cả Lý Xuyên Dân, con ả đó có nhà ở thủ đô thật sao? Cuộc sống của nó ở thủ đô tốt lắm à? Sao lại thế này, tại sao con còn không bảo Cố Hâm Thần đuổi cổ cô ta về?!”
Mấy lời Lý Hương Hương định nói lập tức mắc kẹt trong cổ họng.
Cô ta nên nói thế nào đây?
Chẳng lẽ cô ta phải nói với Trần Quế Phương rằng mình không có biện pháp nào đuổi Lý Bạch Chỉ đi, mà ngược lại người bị đuổi chính là mình ư, đến cả Cố Hâm Thần cũng bị đuổi đi, lại còn bị đuổi ra nước ngoài, sau này không thể quay về được nữa!
Cô ta không còn chỗ dựa, đến cả đại học sư phạm cũng đuổi học cô ta, cô ta không còn là sinh viên nữa……
“Hương Hương à, hiện giờ ngày nào người trong thôn cũng bắt nạt kẻ yếu, bọn họ lấy Lý Bạch Chỉ làm chuẩn mực, khinh thường nhà của chúng ta. Ba anh trai của con lại rơi vào tình trạng thế kia, không lấy được công điểm, hiện giờ nhà chúng ta sắp chết đói rồi! Con nhanh chóng thương lượng một chút với Cố Hâm Thần đi, đón nhà ta lên thủ đô sớm một chút!” Trần Quế Phương lại nói.