Xuyên Nhanh: Cô Là Ánh Sáng Dẫn Lối Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 16-2: Nhà khoa học thập niên 70 (56)

Trong miệng không ngừng nhắc mãi ——

“Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy chứ?”

“Lý Hương Hương!” Tiếng rít gào của chủ nhiệm lại vang lên.

Lý Hương Hương mờ mịt ngẩng đầu.

Giọng nói chủ nhiệm đầy giận dữ, to tiếng quát ——

“Thế mà trò lại tiếp tục trốn học?! Từ khai giảng đến bây giờ, trò chưa từng nghiêm tục đi học một buổi nào! Thái độ của trò căn bản không phải đến để học tập, bạn học Lý Bạch Chỉ ở trường đại học Bắc Kinh đã đưa ra rất nhiều quan điểm mới mẻ và độc đáo, dưới sự dẫn dắt của họ, toàn bộ sinh viên ở thủ đô đều tham gia nghiên cứu khoa học, lập ra các nhóm học tập nhỏ, bầu không khí học tập vô cùng tốt đẹp.

“Tất cả mọi người đều nỗ lực, chỉ có mỗi trò! Không chỉ không chăm chỉ để tiến bộ mà còn trốn học! Trò không thấy mình đã làm cha mẹ đã còng lưng nuôi trò ăn học thất vọng sao? Không làm thất vọng niềm tin của đất nước này sao?!”

Có rất nhiều người ghi chú lại nội dung Bạch Chỉ nói chuyện trong buổi lễ khai giảng lần trước, cũng bừng lên ngọn lửa hiếu học của sinh viên trong trường, ai nấy đều một lòng hướng đến sự tiến bộ, hiện giờ đại học Bắc Kinh bắt đầu thành lập các nhóm nghiên cứu với khí thế ngất trời.

Vì lập ra quá nhiều nhóm nhỏ nên lượng sinh viên ở đại học Bắc Kinh không thể đáp ứng đủ!

Vậy phải làm sao bây giờ?

Mở rộng phạm vi chứ sao!

Vì thế, những sinh viên ở các trường đại học khác của thủ đô cũng hớn hở gia nhập.

Không ít sinh viên trong trường cũng tham gia vào các nhóm này, ngay cả những người không tham gia cũng nhiễm lây bầu không khí học tập tự giác và tiến bộ này, ai cũng nỗ lực không ngừng.

Trốn học?

Không tồn tại, cũng hiếm có sinh viên nào đi học trễ!

Chỉ có mỗi Lý Hương Hương!

Trước kia không đi học nghiêm túc, vừa đến khai giảng đã trốn học, ông ấy mới phê bình xong thì bây giờ lại tiếp tục trốn học, không chịu xin phép mà chỉ lén lút rời khỏi trường, làm chủ nhiệm nhìn mà thấy chướng mắt không thôi.

Nhưng Lý Hương Hương chưa lấy lại tinh thần sau vụ đả kích đã nghe thấy tên của Lý Bạch Chỉ, đôi mắt cô ả bỗng trừng to, nói theo bản năng ——

“Lại là con ả Lý Bạch Chỉ này?!” Tại sao ở đâu cũng có cô ta vậy?

Vừa dứt lời, vẻ mặt chủ nhiệm khó coi đến nỗi không biết hình dung như thế nào.

Ông ấy rít gào ——

“Lý Hương Hương! Trò không chỉ không chịu sửa đổi, mà còn nhục mạ sinh viên xuất sắc của trường khác, nhà trường đã cho trò một cơ hội, trường học chúng tôi tuyệt đối không thể giữ lại người như trò được!”

Lý Hương Hương ngẩn ra, tất cả cảm xúc tức giận hay cái gì khác đều bay sạch sẽ, chỉ ngơ ngác nhìn chủ nhiệm.

“Tuyệt đối không thể để một con sâu làm rầu nồi canh như trò ảnh hưởng đến bầu không khí học tập ở trường đại học sư phạm, nếu trò đã không trân trọng cơ hội học tập này, vậy xin mời trò rời khỏi ngôi trường này ngay đi!”

Nói xong, chủ nhiệm tức giận xoay người, đi báo cáo với hiệu trưởng.

Lý Hương Hương hoàn toàn choáng váng.

----------------