Thế nghĩa là sao?
Không thể ở lại trong nước nữa ư? Bị đưa ra nước ngoài? Còn không thể giữ lại họ Cố? Không thể quay về nữa?
Sao lại như vậy được?!
Cố Hâm Thần chính là niềm hy vọng của ả ta, là bờ vai vững chắc để ả dựa vào, sở dĩ cô ta không thèm để ý đến việc mình sẽ đắc tội với người khác, không thèm để ý đến trường học, cũng không chịu học tập chăm chỉ, là bởi vì —— có Cố Hâm Thần cơ mà.
Chỉ cần gả cho Cố Hâm Thần thì cái gì mà cô ta không có?
Nhưng mà bây giờ……
Cố Hâm Thần sắp bị đưa ra nước ngoài sao, sau này sẽ không thể quay về nữa sao?
Vậy cô ta phải làm sao bây giờ?!
“Không! Hâm Thần!”
“Không thể! Anh không thể đi được, anh không thể bỏ lại em được!”
“Cố Hâm Thần ——”
Lý Hương Hương chạy theo chiếc xe cả một đoạn đường, chiếc xe càng lúc càng xa dần, cô ta té xuống đất, mờ mịt mà tuyệt vọng vươn tay về hướng chiếc xe đang rời đi.
Cố Hâm Thần cũng không chấp nhận nỗi.
Gã thậm chí còn không rảnh lo cho Lý Hương Hương đang bị bỏ lại, giờ phút này, gã như bị ai đó gã một gậy vào đầu, tiếng “Ong ong ong” vang lên.
Đi ra nước ngoài?
Ra nước ngoài với hai bàn tay trắng, nếu người nhà không cho một cắc bạc nào thì gã biết phải sống thế nào? Và gã phải dựa dẫm vào cái gì đây?
Lại còn không thể trở về nước……
Sao lại như thế?!
“Ba, con biết con sai rồi, anh ơi, anh mau giúp em khuyên ba đi!” Cố Hâm Thần - người vẫn luôn đinh ninh rằng mình chẳng làm gì sai giờ phút này lại đau khổ van xin.
Gã hối hận!
Gã không nên đến gây chuyện với Lý Bạch Chỉ, thật ra bọn họ vốn dĩ chẳng có thù oán gì, chỉ là vì Lý Hương Hương, chỉ là bởi vì gã…… ghen tị vì cô ta được tuyển thẳng, ghen tị vì cô ta được người khác coi trọng.
Vốn dĩ anh trai của Cố Hâm Thần cũng không phải là anh trai ruột thịt gì, hơn nữa cũng chẳng ưa gì gã cho cam, hiện giờ lại càng hận không thể đánh chết thằng em trai tai họa này, sao có thể giúp gã đây?
Hiện giờ thời cuộc đổi thay, cả nhà bọn họ ai cũng phải kẹp chặt cái đuôi làm người, nơm nớp lo sợ xảy ra chuyện xấu, thế mà đứa em trai này của anh ta lại đi gây chuyện, mà còn bị người ta túm lấy cái đuôi.
“Cả cái nhà họ Cố đều bị mày liên luỵ rồi, mày có biết hiện giờ nhà ta khốn khó thế nào không? Mày có biết nhà ta phải cẩn thận thế nào không? Thế mày có biết nhà ta có bao nhiều kẻ thù không?” Anh trai Cố Hâm Thần nói.
Nghe thấy vậy, khuôn mặt của ba Cố Hâm Thần lại càng khó coi hơn, nói chắc như cột: “Mày cần phải rời đi ngay! Miễn cho lại gây chuyện phiền phức gì cho nhà ta!”
Cả người Cố Hâm Thần lập tức như mất hết khí thế, nằm xụi lơ xuống dưới.
—— tại sao lại thành ra thế này?
Giờ phút này, gã không còn nhớ nổi tình ý với Lý Hương Hương nữa, ngược lại khi nhớ tới cô ta gã cũng bắt đầu cảm thấy.... Căm hận.
Nếu Lý Hương Hương không tới thành phố Bắc Kinh này, gã sẽ không chán ghét Lý Bạch Chỉ, cũng sẽ không biến thành người như vậy, hiện giờ chắc chắn gã vẫn còn theo học ở đại học Bắc Kinh, ngập tràn sức sống……
Mà không phải như bây giờ, bị người nhà ném ra nước ngoài với hai bàn tay trắng!
Lý Hương Hương còn không biết Cố Hâm Thần đã hận lây của mình, cô ta chỉ mờ mịt trở về trường đại học sư phạm.