Chưa từng tự mình lo toan việc nhà cửa, làm sao biết gạo củi đắt đỏ đến nhường nào? Nữ chính trong sách – Cát Hân Nhiên chỉ thấy Cát Mạnh Thị ngang ngược mà chẳng nhìn thấu những gì bà đã hy sinh.
Lập trường khác nhau, góc nhìn cũng khác, vì thế không thể vội vàng phán xét.
Cát An ngồi trước bàn trang điểm, nhìn vào chiếc gương đồng hơi mờ. Dù không thể sánh với gương pha lê thời hiện đại, nhưng gương đồng vẫn là vật quý, chẳng phải thứ mà nhà bình dân có thể dễ dàng sở hữu. Đây là hồi môn của mẹ nàng, được đưa vào phòng nàng từ năm nàng mười hai tuổi.
Chuyện này khiến ba người chị dâu mặt mày khó chịu suốt mấy ngày liền.
Hình bóng trong gương hơi lay động, không quá rõ nét nhưng cũng chẳng thể che giấu dung mạo thiếu nữ. Đôi mày thanh tú cong nhẹ, mắt trong veo như ngọc, sống mũi cao, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng mịn như cánh đào tháng ba.
Điều khiến Cát An hài lòng nhất vẫn là dáng người. Cũng như kiếp trước, cơ thể này cân đối hoàn hảo, cao ráo mà không gầy gò, mảnh mai nhưng vẫn có da có thịt. Nếu nói là "phong tư yểu điệu, cốt cách thanh tao" thì cũng chẳng sai.
Mái tóc dài đen nhánh buông xuống tận hông, dày và mượt như suối. Nàng khéo léo vấn hai búi tóc, để lại một đoạn dài chừng một gang tay rồi tết gọn lại. Sau đó, nàng chỉnh lại vài lọn tóc con lòa xòa rồi đứng dậy bước đến bên giường.
Nàng gấp chăn gọn gàng, mở chiếc rương gỗ đỏ ở cuối giường, lấy ra một bọc nhỏ. Bên trong là những món đồ thêu nàng đã dày công hoàn thành suốt hai tháng qua. Hôm nay vào huyện thành, nhất định phải mang đến tiệm thêu.
Nàng cẩn thận đếm lại từng món: sáu bộ đồ trang trí nhỏ, bốn bình nghiên mực, cùng nhiều khăn thêu, túi gấm và quạt với hoa văn tinh xảo, tổng cộng bốn mươi lăm món. Tính sơ sơ, chỗ này có thể bán được khoảng một nghìn sáu đến một nghìn bảy trăm văn tiền.
Cát An mở chiếc rương gỗ đỏ, rút ra chìa khóa đeo trên cổ mở ngăn bí mật dưới lớp áo khoác. Nàng đưa tay vào góc phải mò tìm chiếc hộp gỗ nhỏ giấu dưới đáy rương, cẩn thận lấy ra. Từ trong hộp nàng rút ra bốn trăm văn tiền, cộng với số tiền bán đồ thêu là vừa đủ để đổi lấy hai lượng bạc từ Hách chưởng quầy.
Rời khỏi phòng, nàng cẩn thận khóa cửa lại. Phía tây, cửa bếp đóng kín, chỉ có làn khói trắng len qua khe cửa bay ra mang theo hương cháo thơm nức. Ôm bọc đồ thêu trong tay, nàng chậm rãi đi về phía phòng chính.
“Nương.”
Dưới ánh đèn dầu leo lét, Cát Mạnh Thị đang tỉ mẩn vá một chiếc áo dài màu xám. Mắt bà híp lại, từng mũi kim xuyên qua lớp vải một cách cẩn thận. Nghe tiếng gọi, bà ngẩng lên nhìn con gái đang vén rèm bước vào phòng.