Chiếc xe lăn bánh một chút thì chuông điện thoại của Thanh Tâm kêu réo inh ỏi. Là điện thoại của Ngọc Diệp, Thanh Tâm ấn nút nguồn cho chuông điện thoại khỏi kêu, rồi để chế độ im lặng luôn. Ngọc Diệp bất lực gục đầu trên vô lăng. Trong xe của cô hiện tại vẫn còn dư âm của mùi hoan ái vừa xong.
Cô nghĩ lại những gì vừa xảy ra trên xe, nghĩ về nàng, rồi tự trách bản thân đang hành động theo cảm tính quá rồi. Lần trước cô để nàng bỏ về từ căn hộ của hai đứa, nàng còn chưa hẳn đã bỏ qua cho cô. Vậy mà, lần này, cô lại để nàng bỏ xuống khỏi xe mình. Cô đúng là sai càng thêm sai mà. Chả trách mà nàng nhất định không chịu quay về ở với cô.
Thanh Tâm ngồi nhờ xe của Quỳnh Nga ra tới công viên Hoàng Văn Thụ thì nói với Nga.
"Cho tôi xuống đây đi."
"Xuống đây á, chị định xuống đây làm gì?"
Tâm ngước mắt lên nhìn cô gái nhiều chuyện trước mặt rồi nói.
"Việc của cô à, dù sao cũng cảm ơn vì đã cho tôi ngồi nhờ, giờ thả tôi xuống đây đi, có cơ hội, sẽ hậu tạ cô sau."
"Vậy chị nghĩ sao về một buổi cà phê nhỉ?"
"Không rảnh, chỉ ngồi nhờ có chút thôi mà, mai tôi sẽ mua cà phê tới để cảm ơn cô. Dừng xe đi."
Nga cũng không muốn làm mất thiện cảm với Thanh Tâm, sợ đòi hỏi nhiều thì nàng sẽ nghĩ cô mới giúp được có một chút đã đòi kể công. Cô tấp xe vào rìa công viên để Thanh Tâm bước xuống. Cô hỏi thân thiện với nàng.
"Có cần em đi dạo bộ cùng không?"
"Không."
Thanh Tâm trả lời dứt khoát rồi bước nhanh vào trong công viên. Quỳnh Nga nhìn theo bóng nàng một chút rồi gửi xe và ghé vào một quán ăn gần đó quan sát xem Thanh Tâm làm gì tiếp theo.
Nàng vào một quán nhậu bên vỉa hè, ngồi gọi đồ ăn và bia ra để lai rai một mình. Quỳnh Nga nhìn nàng ung dung, thư thái như vậy thì thấy người con gái này thật đặc biệt và thú vị. Dám ngồi một mình ở quán nhậu và gọi bia ra uống, chả quan tâm tới ánh mắt của người khác nhìn mình. Mà kể ra thì cũng đúng, đến việc nàng và Diệp kết hôn với nhau, mà nàng còn dám công khai thì có gì mà nàng phải sợ miệng lưỡi thiên hạ đâu chứ.
Vì xuống máy bay đã đói và mệt, lại còn phải "trả bài" cho Ngọc Diệp tốn bao nhiêu sức nữa. Nên Thanh Tâm ăn ngon lành, vừa ăn vừa tu ừng ực cái ly bia cho mát ruột.
Ngọc Diệp thì lái xe vội vã về nhà Thanh Tâm nhưng khi về thì mẹ Thúy nói với cô rằng nàng vẫn chưa về. Cô lo lắng vô cùng, mà lại không dám nói với mẹ là hai đứa cãi nhau. Chỉ nói với mẹ là mình gọi điện cho Tâm mà Tâm không bắt máy, nên nhờ mẹ gọi điện cho Thanh Tâm, nhưng nàng đã để điện thoại ở chế độ im lặng nên không biết. Cứ ngồi nhậu cho đến lúc lâng lâng say say chả để ý gì đến cái phương tiện liên lạc kia. Ngọc Diệp đành nghe theo ba mẹ nàng, vào ăn tối với cả nhà rồi chờ một lúc nữa xem Tâm có về không.
Quỳnh Nga ăn tối xong thì cũng ngồi lại quán cà phê gần đó quan sát nàng. Thân gái một mình ngồi nhậu ở vỉa hè như vậy cô thấy thật không an tâm chút nào, hơn nữa cô cũng chắc chắn là nàng đang có tâm sự. Nên cứ phải ngồi canh nàng. Để lỡ có chuyện gì xảy ra, thì còn ra tay ứng cứu kịp thời. Mà đợi nàng uống bia hết ly này đến nơi khác, dòng người thưa dần, mà Thanh Tâm vẫn chưa chịu dừng lại. Nga nhìn mà thấy lo lắng thay. Mà giờ ra mặt thì lại sợ Thanh Tâm hiểu nhầm. Nên cứ kiên trì ngồi đợi.
Thanh Tâm biết tửu lượng của mình tới đâu, nên khi đầu óc choáng váng, dòng người thưa dần thì cũng gọi phục vụ ra tính tiền. Nhưng mà... Lúc cầm bill lên, nàng mới sực nhớ là nàng không có tiền trong người. Nàng hỏi phục vụ.
"Chị chuyển khoản được không?"
Phục vụ lắc đầu.
"Chị thông cảm giúp em, quán vỉa hè như chúng em chỉ sài tiền mặt thôi."
"..." Tiêu luôn rồi.
Thanh Tâm mở điện thoại ra tìm người cầu cứu, thì thấy cuộc gọi nhỡ của mẹ liền cầm máy lên gọi lại.
"Con đang ở đâu?"
"Con có chút chuyện, mẹ kêu anh Khải mang tiền ra công viên Hoàng Văn Thụ giúp con được không? Nhân tiện trở con về nhà luôn."
"Sao vậy?"
"Ừm... Ờ ... Con nhậu mà quên mang tiền..."
"Trời ạ... Sao lại nhậu... Rồi rồi..."
Ngọc Diệp nhìn mẹ Thúy chờ đợi, mẹ thở dài nói.
"Nó nhậu ở công viên Hoàng Văn Thụ mà quên mang tiền."
"Hả..."
Ngọc Diệp vội cầm chìa khoá rồi lái xe như bay tới chỗ Thanh Tâm. Mà trong lúc chờ đợi, Thanh Tâm không biết làm gì nên gọi thêm hai chai bia để uống nữa. Phục vụ cũng đến cạn lời với bà chị này.
Lẽ ra không uống thêm thì chưa say, nhưng uống thêm hai chai nữa thì lại trở thành say mèm. Lúc Ngọc Diệp tới thì Thanh Tâm đã gục trên bàn rồi. Cô hỏi phục vụ.
"Em ấy ngồi nhậu một mình từ tối đến giờ à."
Phục vụ gãi đầu.
"Dạ. Khi nãy chị ấy nói chuyển khoản mà chúng em không có nhận, nên chị ấy kêu mang thêm cho chị hai chai nữa, người nhà chị đang lên đón chị về nên không sợ say."
Ngọc Diệp cười gượng gạo rồi trả tiền sau đó dìu Thanh Tâm lên xe của mình.
Quỳnh Nga thấy xe họ rời đi thì có chút tiếc nuối đến khó tả. Cô cũng lái xe vào một quầy bar để xả stress.