Khi đã thoả mãn được phần nào cơn khát dục trong người, Ngọc Diệp đỡ Thanh Tâm ngồi dạy, hai cái quần của nàng mới chỉ được kéo xuống qua mông một chút.
Ngọc Diệp lấy khăn lau sạch vùng ướŧ áŧ của nàng, và lau đi những dịch của hoan ái còn vương lại. Thanh Tâm nhìn Ngọc Diệp làm vậy thì khá là mắc cười. Nàng kéo quần lên rồi giả bộ cằn nhằn với Diệp.
"Chị gấp gáp tới mức đòi trả bài ngay trên xe vậy sao? Quần của người ta còn chưa kịp tụt ra hết đây này."
Ngọc Diệp bật cười tới mức phun cả đống mưa xuân lên mặt Thanh Tâm, nàng liền đẩy mặt cô ra rồi cằn nhằn tiếp.
"Đã biếи ŧɦái còn vô duyên."
Diệp vội lấy khăn ướt lau mặt cho Thanh Tâm, rồi dịu dàng nói.
"Chị xin lỗi... Tại chị nhớ em quá... Mà nghe em nói, chị nhìn qua thấy em kéo quần lên làm mắc cười quá à."
Thanh Tâm gõ vào đầu cô.
"Lần sau không được làm ẩu vậy đâu. Nhỡ có ai biết thì mắc cỡ lắm luôn. Em còn làm việc ở đây dài dài mà."
Nhìn cái mỏ nàng nhọn lên trách mắng, mà cô cũng thấy thật đáng yêu. Cô vòng tay qua cổ nàng rồi hôn cái chụt lên môi nàng và nói.
"Được rồi, bỏ qua cho chị lần này đi. Chị thương em mà."
Thương? Thanh Tâm nhìn thẳng vào mắt Diệp và hỏi.
"Là thương hay là yêu. Chị có yêu em không?"
Có vẻ như Ngọc Diệp rất khó để nói ra được lời yêu thì phải. Cô lắp bắp không trả lời với Thanh Tâm là có hay không, mà chỉ nói với nàng.
"Hỏi thừa."
Thanh Tâm nhìn Ngọc Diệp với ánh mắt khác lạ, nhưng Ngọc Diệp lại không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Có một sự hụt hẫng đến khó tả xuất hiện trong lòng Thanh Tâm. Nàng muốn giữ cho mình một chút sĩ diện, nên cố giữ ánh mắt bình thường, nén những giọt nước mắt như đang muốn tuôn rơi tới nơi rồi. Nàng cài lại dây an toàn rồi nói với cô.
"Em nhớ ba mẹ quá, chị đưa em về nhà luôn nha."
Diệp nghe vậy thì giật mình quay sang hỏi Thanh Tâm.
"Chị đặt phòng ở khách sạn rồi đặt luôn cả bữa tối rồi. Em giận chị hay sao mà đòi về vậy?"
Thanh Tâm nghĩ, nếu bây giờ mình trách mắng cô, thì khác nào nàng đi xin cô bố thí chút tình yêu cho mình, không xin được nên cạu. Khi đó, lời yêu mà cô nói sẽ trả có ý nghĩa gì cả, nó chỉ là sự miễn cưỡng mà thôi. Nhưng nếu giờ nàng ở bên cô thì nàng cũng chả thể vui vẻ được khi mà nàng đã hỏi thẳng cô mà cô vẫn chả dám thừa nhận là cô yêu nàng.
Ngọc Diệp thì vẫn chưa hiểu được, chữ yêu nó quan trọng tới thế nào. Cô ngại nói nên không thừa nhận thôi, vả lại, hôm qua lúc ở sân bay, cô thấy mình vẫn còn nhớ đến Quỳnh Nga, nên cô không dám chắc mình có thể toàn tâm toàn ý yêu nàng. Cô muốn, khi nào quên hẳn được người kia, thì cô mới nói ra lời yêu.
Thanh Tâm nhìn ánh mắt lo lắng, chờ đợi của Diệp thì nói.
"Giận gì đâu, tại chị không nói trước, em đi suốt từ sáng hôm qua tới giờ nên muốn về nhà mình thôi. Giờ vẫn còn sớm, nếu chị đặt bàn ăn rồi thì em sẽ về ăn với chị rồi về nhà sau."
Ngọc Diệp hỏi lại Thanh Tâm một lần nữa.
"Không ở lại với chị thật sao?"
"Ừm"
Ngọc Diệp bỗng dưng trở nên tức tối.
"Hôm qua chị chờ em ở sân bay tới hai giờ sáng mới về, cả ngày hôm nay chị háo hức để gặp em, còn đặt phòng để chúng ta hẹn hò với nhau. Mà giờ em nói muốn về nhà là sao. Em đang trêu đùa tình cảm của chị đấy à."
Thanh Tâm nhìn gương mặt của Ngọc Diệp lúc này thì cảm thấy giống như cô đang tạt một gáo nước lạnh vào mặt mình vậy. Nàng tự hỏi có phải nàng dễ dãi với cô quá không? Lời yêu còn chưa nói ra mà giống như cô đang nghĩ nàng là người của cô vậy á. Phải chiều theo ý cô vậy. Cô không thèm hỏi ý mình mà tự quyết định thời gian, địa điểm để hẹn hò. Nàng đâu có bắt buộc cô phải đợi nàng ở sân bay đâu. Món ăn ngon hay khách sạn đẹp nàng đâu có cần. Cái nàng cần là tình yêu cơ.
Cô hứa sẽ không nổi nóng với nàng, mà giờ nàng nhìn cô đang trợn mắt quát nàng thật giống kiểu ngựa quen đường cũ.
Thanh Tâm không nói gì mà mở cửa xe phóng ra ngoài như bay trước sự ngơ ngác của Ngọc Diệp, nàng cố ý đóng cánh cửa thật mạnh.
Lúc vừa mở cửa ra thì thấy Quỳnh Nga đang mở cửa xe bước vào, nàng liền chạy nhanh về phía xe của Quỳnh Nga rồi đóng cửa lại. Quỳnh Nga trợn mắt nhìn nàng và hỏi.
"Chị nhầm xe à."
Thanh Tâm nhìn Quỳnh Nga thì nhớ ra đây là cô gái sáng hôm qua đã chào mình. Tuy có hơi vô duyên nhưng Thanh Tâm vẫn mặt dày nói với Nga.
"Cho tôi đi nhờ một xíu, lái xe nhanh đi."
Nga nhìn qua cửa kính, thấy Ngọc Diệp đang chạy gần đến xe của mình rồi thì liền nhanh chóng hiểu ra. Hai người họ mới cãi nhau. Thế mà nãy giờ, Nga còn tưởng họ làʍ t̠ìиɦ trong đó nên mới lâu lái xe đi khỏi. Cô đâu ngờ rằng, họ làʍ t̠ìиɦ thật đó, rồi sau đó họ cãi nhau cũng là thật.
Cô đắc ý lái xe đi khi Ngọc Diệp tới gần. Nhìn theo dáng Ngọc Diệp đuổi theo, lại nhìn sang gương mặt đang giận dữ mà vẫn ngầu lòi của Thanh Tâm thì khoái chí vô cùng.