Đến gần, bọn họ mới nhìn rõ người đến.
Vương Dương nhìn thấy Giản Tang đi đầu, cười nói: "Hội trưởng, không ngờ hôm nay cậu cũng đến tham gia giành sân bóng à?"
Giản Tang nhíu mày, chuẩn bị nói gì đó thì bị ngắt lời.
Người của khu phía Tây nhịn không được nói: "Vốn dĩ các người đã luyện tập nhiều hơn chúng tôi một ngày, cuối tuần này chúng tôi chỉ muốn tập luyện thêm một nửa ngày thôi cũng không được sao? Đừng khinh người quá đáng, đây là trường học, chủ nhiệm cũng đã phê duyệt rồi, các cậu đến muộn hơn chúng tôi, dựa vào đâu giành chỗ của chúng tôi?"
Đám người trong đội bóng đứng sau lưng Lý Quảng cũng khá tức giận. "Con mẹ nó, đầu óc cậu có vấn đề à? Sân bóng này thuộc về chúng tôi từ trước rồi, có qui định nào nói ai đến sân sớm thì sẽ thuộc về người đó à?"
"Bảo chúng tôi đi, không vấn đề gì, nhưng hôm nay chúng tôi đến đây chơi là sắp xếp của Đội trưởng anh Thẩm." Vương Dương dựa vào cột bóng rổ: "Muốn chúng tôi đi, cậu có thể nói, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ nghe theo."
Tình hình bất ngờ trở nên căng thẳng.
Giản Tang nâng tay để ngăn chặn hành động của cả hai bên, cậu nói: "Thẩm Minh Yến đâu?"
Vừa dứt lời, một quả bóng bất ngờ bay tới, chính xác đập vào người cao to đứng bên cạnh Giản Tang.
Thẩm đại thiếu gia từ phía sau bước tới, trên mặt còn mang theo sự bực bội, mấy gần đây tâm trạng của hắn thực sự không tốt, từ phía sau nói: "Con mẹ nó, sáng sớm chỉ định chơi một trận bóng thôi, đám nhãi ranh này lại muốn kiếm chuyện, được, không phục đúng không..."
Những lời hùng hùng hổ hổ kia vừa gặp Giản Tang đã im bặt.
Giản Tang lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Lúc này, biểu cảm trên mặt Thẩm đại thiếu gia thực sự rất thú vị, có thể diễn tả là một con sư tử hoang vừa cực kỳ giận dữ, nhưng lúc này khí thế lại yếu đi một nửa, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Mấu chốt là, lúc này, đồng đội heo của hắn vẫn còn đang la ó, hơn nữa còn bắt đầu xắn tay áo: "Anh Thẩm, cuối cùng cậu cũng đến rồi, đám ranh của khu phía Tây này định giành sân với chúng ta, đúng là không biết sợ là gì, tôi thấy đừng nói nhiều với chúng nó nữa!"
"…."
Lúc này, trên sân bóng, có thể nói là lặng ngắt như tờ.
Thẩm Minh Yến lập tức nổi giận với đám đồng đội heo đang lao tới chuẩn bị sáp lá cà, ánh mắt liếc nhìn Giản Tang.
Nhưng mà, chỉ là một cái nhìn vô tình như thế này, hắn đã nhìn thấy bàn tay của Giản Tang. Trước đó hắn không chú ý, nhưng bây giờ nhìn cận cảnh, hắn mới phát hiện bàn tay trắng trẻo thon dài của Giản Tang đang đầy những vết thương xanh tím, thậm chí còn có vết bỏng!
Những vết thương đó rõ ràng không nằm trên người hắn, nhưng lại khiến trái tim Thẩm Minh Yến đau đớn.
Thẩm Minh Yến đột nhiên thay đổi sắc mặt, bước nhanh, nắm chặt tay Giản Tang, nâng lên nhìn, ánh mắt tràn đầy tức giận: "Tay em làm sao vậy?"
Giản Tang sửng sốt.
Ánh mắt tức giận của Thẩm Minh Yến quay lại nhìn đám anh eo của mình: "Các cậu đánh em ấy?!"
...
Vương Dương không hiểu lắm: "Không, không có đánh."
Không phải, tay của Chủ tịch Hội học sinh bị thương thì có liên quan gì đến hắn!
Cậu tức giận như vậy, rốt cuộc là đến để chống lưng cho ai vậy?
Một đám người bỗng nhiên rơi vào mông lung, trong lúc yên tĩnh quỷ dị này, đột nhiên có người ở phía xa đi tới, đó là thầy Lý, chủ nhiệm của trường.
Thầy Lý nhanh chóng tiến lại gần: "Các em đang làm gì vậy?"
Thấy chủ nhiệm đến, bầu không khí căng thẳng vừa rồi nhanh chóng biến mất.
Thầy Lý thấy nhóm học sinh này không bị làm sao, yên tâm, chống eo nói: "Chẳng phải chỉ là sân bóng rổ thôi sao? Rổ bóng rổ mới ngày mai sẽ tới, hôm nay mặc dù là cuối tuần nhưng các em đều là học sinh cùng một khu, sao lại cãi cọ nhau chỉ vì một sân bóng, ra thể thống gì nữa? Muốn tôi mời phụ huynh các em tâm sự uống trà không!"