Sau Khi Ly Hôn Tôi Cùng Chồng Cũ Trùng Sinh Về Cấp 3

Chương 34

Mặc dù vậy, vào cuối tuần, cậu cũng không rảnh rỗi.

Cậu vừa đi đến thư viện của trường vừa gọi điện thoại với giáo viên: "Được ạ, ngài yên tâm, em sẽ sắp xếp lại thật đàng hoàng."

Giáo viên cười nói: "Vất vả em rồi, Tang Tang."

Giản Tang nhìn xuống đất: "Không sao ạ, là chuyện em nên làm."

Những công việc này dù mệt nhưng cuối cùng cũng sẽ có phần thưởng dưới hình thức học bổng, mặc dù ít tiền còn có chút vất vả, nhưng hôm qua, lúc làm trong căn tin cậu lại vô tình cắt vào tay, vết thương vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nên không thể đi rửa bát ở quán ăn nữa.

Lúc đang đi đến thư viện, cậu gặp một nhóm người trong đội bóng rổ, hùng hổ.

Giản Tang chạm mặt bọn họ, cả hai bên đều giật mình.

Trong vài tuần qua cậu thường xuyên dẫn mọi người đi kiểm tra các lớp học, nên bọn họ đều biết cậu, hơn nữa trong số đó còn có một số bạn học trong lớp của cậu.

Ánh mắt của người đứng đầu xẹt qua chút hoang mang, nhưng vẫn gọi một tiếng: "Hội trưởng, chào cậu."

"Chào các cậu." Giản Tang đứng yên tại chỗ, hỏi: "Bây giờ là cuối tuần, trường không cho phép học sinh ở lại, các cậu còn ở đây làm gì?"

Người đứng đầu nói: "Chúng tôi đến để chơi bóng, tuần sau trường sẽ tổ chức giải bóng rổ giữa hai khu, nên chúng tôi tận dụng thời gian cuối tuần để tập luyện."

Giản Tang gật đầu, suy tư gì đó, tiếp tục: "Vậy thì các cậu đến đây làm gì?"

Câu hỏi vừa được đặt ra, bầu không khí trở nên lạ lẫm.

Cuối cùng, một học sinh nam đứng ra nói: "Vấn đề đội bên khu phía Đông rất quá đáng, bọn họ chiếm đóng sân bóng không cho ai chơi!"

Giản Tang nhíu mày: "Nhưng khu phía Tây chúng ta cũng có sân bóng mà."

"Hội trưởng, có phải cậu quên rồi không, sân bóng của khu phía Tây gần đây có một cái khung bị hỏng, cái mới mua chưa đến, hiệu trưởng đã đồng ý cho chúng ta sử dụng sân bóng ở khu phía Đông. Nhưng bên kia không nói lý lẽ, họ thỏa thuận chúng tôi 1-3-5, bọn họ 2-4-6, nhưng bọn họ thường xuyên không tuân theo thỏa thuận, bọn họ thường xuyên tập thêm một ngày, nhưng hôm nay là cuối tuần, chúng tôi đến sớm, sau đó họ đến liền đuổi chúng tôi đi, còn nói những lời rất khó nghe!"

Học sinh lớp 10, huyết khí phương cương, làm sao có thể nhịn được.

Ai cũng đỏ mặt tía gai, đều đang ở độ tuổi dễ bị kích động nhất, càng nói càng nóng, sẵn sàng đi tới sân sau thể dục, vừa nhìn đã biết bọn họ muốn làm gì.

Giản Tang thở dài trong lòng, nói: "Quay lại."

Tất cả mọi người đều dừng lại.

Giản Tang đeo kính mắt viền bạc, ánh mắt bình tĩnh, đứng dưới bóng cây nói: "Tôi đi cùng các cậu."

Mọi người đều kinh ngạc, nhưng bọn họ không muốn.

"Hội trưởng, cậu đừng có xen vào."

"Đúng, đúng vậy, đây là ân oán giữa chúng tôi!"

"Cậu coi như không thấy là được rồi!"

Giản Tang nói: "Sau đó chờ trong phòng y tế xuất hiện một đống người, bảo vệ sẽ kiểm tra camera giám sát, đến lúc đó, ai trong số các cậu cũng đều sẽ có một lỗi, lần lượt bị gọi phụ huynh. Được không?"

Đám nhóc vừa nãy còn hăng hái, bây giờ lại ấp úng không thể nói gì.

Trong lòng Giản Tang cảm thấy bất đắc dĩ.

Thực tế thì chuyện như thế này cậu không muốn can thiệp, nhưng cậu nhớ hình như hồi trung học Thẩm Minh Yến cũng là thành viên trong đội bóng rổ, hắn còn biết đấm bốc và võ tự do, dù là người trưởng thành cũng không chắc là đối thủ của hắn, hơn nữa hắn thường ra tay không biết nặng nhẹ, những đám nhóc này làm sao đủ sức chống trả, nếu xảy ra chuyện, không chỉ bị đánh một trận mà còn bị phạt nữa.

Huống hồ…

Cậu là Hội trưởng hội học sinh, nếu xảy ra chuyện gì thì học bổng của cậu sẽ phải làm sao?

Giản Tang đã quyết định, nói với họ: "Đi thôi."

...

Vậy là khi một nhóm người của khu phía Tây đến sân bóng rổ, những người ở khu phía Đông đã chờ đến mất kiên nhẫn.

Bọn họ biết bên kia sẽ trở lại gây rắc rối, nên đã đứng chờ ở đó từ lâu, Vương Dương và Lý Quảng cầm đầu kiêu ngạo dưới khung bóng rổ, nhìn người ở khu phía Tây đi tới.