Lớp trưởng đồng ý, cậu ta cũng không ngờ Chủ tịch hội lại dễ nói chuyện như vậy, cảm thấy vui vẻ: "Cảm ơn các cậu, đã làm phiền rồi."
Giản Tang xử theo phép công: "Nên làm."
Lớp trưởng cảm ơn, vì dù sao nếu hội học sinh nhất quyết không tha, dù không ảnh hưởng gì với những người thiếu gia này, thì trừ điểm của lớp cũng là một chuyện phiền toái.
Sau khi Giản Tang ghi chép xong, cậu nói: "Làm lại huy hiệu phải mất phí, các cậu muốn nộp thế nào?"
Lớp trưởng nhìn về phía đám tổ tông hàng cuối, bọn họ còn đang do dự, không biết có nên trả tiền hay không.
Nhưng mà, Lý Quảng nói trước: "Trả tiền thì phải trả, nhưng tôi không mang theo tiền mặt. Được rồi, hội trưởng, kết bạn đi rồi tôi chuyển khoản cho cậu."
Giản Tang gật đầu, "Được."
Hai người không gặp khó khăn trong việc xử lý việc công, nhưng Thẩm Minh Yến bên cạnh thấy Giản Tang và Lý Quảng trao đổi thông tin liên lạc, lại cảm thấy không vui.
Đã lâu như vậy rồi, hắn còn không có phương thức liên hệ với vợ, sao lại thằng nhóc Lý Quảng này lại có, con mẹ nó, sớm biết vậy thì hắn thà không đeo huy hiệu rẻ tiền này, nói không chừng còn có cơ hội kết bạn với vợ.
...
Không vui.
Sau khi hội học sinh rời đi, trong lớp trở lại với bầu không khí náo nhiệt.
Lý Quảng đang xem tin nhắn từ Giản Tang trên WeChat, nhắn tin với cậu, cậu ta cảm thấy kinh ngạc. "Hội trưởng của chúng ta thật sự là người rất bình dị, nếu không có một bài đăng nào trên mạng xã hội thì cũng thôi đi, ngay cả ảnh đại diện này cậu ta lấy ở đâu ra vậy, quê như vậy, cậu ta đang sống ở thế kỷ nào vậy!"
Thẩm Minh Yến liếc mắt nhìn sang.
Đó là một con chó màu vàng, có lẽ là con chó nhỏ nuôi dưới nhà của Giản Tang, có thể là chụp vội, con chó nhìn rất nhỏ và xấu xí, còn hơi bẩn.
Nhưng nhìn vào, Thẩm Minh Yến liên tưởng đến hình ảnh trước đây của Giản Tang, là bức ảnh cậu và con chó bự lông vàng kia.
Thẩm Minh Yến chỉ cong môi cười: "Cậu biết cái gì, nó rất đáng yêu đấy."
Lý Quảng khϊếp sợ nhìn về phía Thẩm Minh Yến, nghi ngờ đầu óc đại ca mình có vấn đề gì không, trong ảnh như vậy mà còn nói ra được những lời như thế này, rốt cuộc là hắn đã thêm bao nhiêu lớp bộ lọc vậy?
Vương Dương nói: "Huy hiệu mất bao nhiêu tiền, Quảng Quảng, cậu chuyển luôn cho tôi đi."
Lý Quảng đáp ứng một tiếng, chuẩn bị chuyển tiền.
Ai dè, Thẩm Minh Yến lại nói: "Cậu đưa WeChat của cậu ấy cho tôi."
Lý Quảng cảm thấy thú vị, cậu ta vốn dĩ không ngại lớn chuyện: "Đại ca định làm gì? Muốn trả thù cậu ta hả? Nhưng mà, hội học sinh bọn họ đúng là khá phiền phức, cậu định làm gì?"
Thẩm Minh Yến ném huy hiệu vào người cậu ta: "Cậu đang nói cái quái gì thế? Đầu óc bị lừa đá à? Tôi định chuyển tiền cho cậu ấy."
Mọi người đều khϊếp sợ.
Lý Quảng nghi hoặc: "Vậy tôi chuyển cho cậu ta cũng được rồi mà?"
Thẩm Minh Yến lười biếng ngồi trên ghế, vợ vừa đi đã cởϊ áσ khoác ra, thậm chí còn cởi cúc áo, kéo rộng cà vạt: "Không có huy hiệu là tôi, cậu chuyển tiền làm gì?"
Lý Quảng khờ luôn.
Suy nghĩ kỹ lại, thực sự không có vấn đề gì, nhưng từ khi nào anh Thẩm lại có lương tâm như vậy?
Hơn nữa…
Cậu chuyển tiền thì chuyển đi, sao còn cười đáng sợ như vậy làm gì?
...
Buổi tối
Giản Tang đang trong giờ học nhận được lời kết bạn trên WeChat.
Hình đại diện là một bóng đen trắng, tên cũng khá đơn giản chỉ có một chữ cái "y".
Không cần nghĩ cũng biết đó là ai, nhưng lý do kết bạn lại thêm một dòng chữ "chuyển tiền huy hiệu".
?
Không phải là Lý Quảng chuyển sao?
Giản Tang do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý kết bạn. Bởi vì cậu hiểu rõ tính cách của Thẩm Minh Yến, nếu theo ý hắn, thì mọi thứ sẽ bình thường. Nhưng nếu nghịch ý hắn, hắn sẽ trở nên điên cuồng, như chó điên, không ai ngăn cản được.