Lớp trưởng lớp A nhanh chóng đến đón tiếp: "Xin chào, đến kiểm tra à?"
Giản Tang gật đầu: "Đúng vậy."
Lớp trưởng vội vàng nói: "Được, mọi người vào đi, nếu có bất kỳ vấn đề gì, thì nói tôi biết."
Giản Tang nhìn người bên cạnh, các thành viên của hội học sinh đã tách ra, bắt đầu kiểm tra tác phong và cách sắp xếp đồ dùng trong lớp học cũng như vấn đề vệ sinh.
Nhưng Giản Tang, người đứng đầu hội học sinh thì đứng ở cửa không vào.
Trong lớp học có không ít người, bọn họ ngồi ở các chỗ ngồi khác nhau, đều mặc đồng phục như nhau, nhưng ánh mắt của Giản Tang vẫn dễ dàng nhìn thấy được Thẩm Minh Yến qua đám đông.
Thẩm tổng lúc trẻ đang ngồi ở góc, đang lười biếng lật sách, khuôn mặt sắc sảo với những đường nét nam tính, thiếu đi chút trưởng thành của nam tháng, nhưng lại nhiều thêm chút bĩ khí của tuổi trẻ.
Ánh nắng chiều từ cửa sổ chiếu lên người hắn, tràn đầy năng lượng, tinh thần trẻ trung.
Chắc chắn hắn không phải đang đọc sách, Giản Tang biết rõ, bọn họ đã kết hôn nhiều năm, cậu hoàn toàn biểu hắn, lúc hắn nghiêm túc đọc tài liệu, sẽ ngồi thẳng lưng hơn bình thường, chứ không phải như bây giờ, ngả lưng một cách thoải mái.
...
Có lẽ hắn không thấy cậu.
Giản Tang vừa chuẩn bị né đi, nam sinh ngồi ở hàng cuối lại ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn thẳng vào Giản Tang, khi hắn không cười, luôn mang theo một áp lực không rõ nguồn gốc, giống như có thể nhìn thấu đáy lòng người khác.
Hai người đã làm vợ chồng nhiều năm, hiện tại đang đối diện nhau, đang đánh giá lẫn nhau, mang theo một chút thăm dò kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Các thành viên trong hội học sinh kiểm tra tới chỗ của bọn họ.
Lý Giảng không có huy hiệu, xui xẻo bị hỏi: "Bạn học, huy hiệu của cậu đâu?"
Lý Giảng liếc mắt nhìn Thẩm Minh Yến, cậu ta không dám nói bị cướp, không mấy vui vẻ trả lời: "Không mang theo, bị mất rồi."
Các thành viên trong hội học sinh ghi chép, hỏi người bên cạnh: "Bạn học, cậu cũng làm mất huy hiệu à?"
Vương Dương không làm mất huy hiệu, nhưng cậu ta không muốn tìm, cho nên chỉ trả lời ngắn gọn: "Ừ."
Sau đó, hỏi tiếp thêm một hàng người, hầu hết đều không mang theo, thực ra người có tý đầu óc cũng biết, lớp A có một nhóm phú nhị đại khó đối phó, có một số người trong số họ có quyền thế, thậm chí nghe nói phú nhị đại của nhà giàu nhất, cha mẹ là nhà đầu tư kiêm hội đồng trường, những người khác đến học để tìm kiếm tương lai tốt hơn, còn họ chỉ đến để trải nghiệm, sống ngày qua ngày, theo đuổi niềm vui.
Không dám đối đầu.
Ngay cả giáo viên cũng không dám quản chuyện hằng ngày của họ.
Gặp vấn đề như vậy với người bình thường, hội học sinh thường sẽ trừ điểm cảnh cáo và xử lý, nhưng đối mặt với nhóm phú nhị đại luôn không quan tâm gì thế này, không ai dám làm quá mức.
Các thành viên trong hội học sinh đều nhìn về phía Chủ tịch hội.
Giản Tang thấy họ nhìn về phía mình, cùng với lớp trưởng đến gần, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thành viên của hội học sinh giải thích tình hình.
Sau khi nghe xong, ánh mắt lạnh nhạt của Giản Tang dừng lại trên người Thẩm Minh Yến.
Đó là ánh mắt Giản Tang thường dùng khi Thẩm Minh Yến làm sai, đại thiếu gia bất thình lình bị vợ điểm danh, Thẩm Minh Yến chớp chớp mắt, thậm chí còn ưỡn thẳng người lên, như thể đang im lặng nói, anh có đeo huy hiệu mà, em mắng bọn họ đi, nhìn anh làm gì!
Giản Tang im lặng thu hồi ánh mắt.
Thấy cậu không nhìn mình nữa, Thẩm Minh Yến thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không lâu sau, hắn lại thầm phun tào một tiếng: "Con mẹ nó, bây giờ mình và Giản Tang không liên quan gì nhau cả, sao mình lại sợ em ấy như vậy!"
Giản Tang không biết về nội tâm phong phú của Thẩm đại thiếu gia.
Cậu lấy cuốn sổ ghi chép trong tay bạn học, viết xong, Giản Tang nói với lớp trưởng: "Vì đã làm mất, tôi sẽ ghi nhận số lượng người và liên hệ với nhà trường để xin làm lại."