Ngay cả trong lòng những thầy cô ở đây cũng có một chút không cân bằng.
Nhưng không ai có thể ngờ là, cô Vương chỉ cảm thán nói:
"Tang Tang, với thành tích như em, em thực sự không nghĩ đến việc chuyển sang khu phía Đông à? Nếu em thay đổi quyết định, bây giờ giáo viên vẫn đang xếp lớp, vẫn còn kịp."
Giản Tang lắc đầu:
"Cảm ơn cô, không cần đâu ạ."
Trong lòng cô Vương cảm khái:
"Nếu vậy, cô cũng không biết nói gì nữa."
Giản Tang gật đầu.
Với cậu mà nói, học ở đâu cũng không quan trọng, dù học ở đâu, kiến thức trong những quyển sách ấy cậu cũng đã nắm vững rồi.
…
Cô Vương biết về hoàn cảnh gia đình của Giản Tang, bèn nói: "Tang Tang, thành tích học tập của em rất tốt, đạo đức cá nhân cũng rất cao. Vị trí Chủ tịch Hội sinh viên khóa 11 vừa hay có một chỗ trống, cô nghĩ em rất phù hợp, em có ý định không?"
Giản Tang từ chối từ chối theo bản năng: "Cảm ơn cô ạ, nhưng ngày thường em bận phải học và chuyện trong gia, cho nên có lẽ em không thể đảm nhiệm chức vụ này."
"Cái này thì em yên tâm, tất cả công việc đều thực hiện trong thời gian học." Cô Vương thương học trò giỏi, nhanh chóng nói: "Ngoài ra, năm nay nhà trường đã áp dụng chính sách phúc lợi, nếu em là thành viên của Hội sinh viên, tất cả các hoạt động đều sẽ được ưu tiên xem xét, đặc biệt là đối với những học sinh xuất sắc về học tập và đạo đức. Về phần học bổng, có thể sẽ tăng thêm một chút."
Giản Tang ngẩn người.
Nói cách khác, cô giáo đang được đề nghị tăng lương cho cậu hả.
Trong lúc cô Vương còn đang do dự có phải ảnh hưởng đến lòng tự trọng của đứa nhỏ này hay không, thì Giản Tang đã dứt khoát đồng ý: "Không vấn đề gì ạ."
Cô Vương ngạc nhiên một lúc, sau đó cười nhẹ: "Tốt, nếu không có vấn đề gì thì đến lúc đó, cô sẽ để người của Hội học sinh trao đổi công việc với em. Đây là Hội học sinh toàn trường khóa 11, đối với việc này, sau này cả hai khu Đông và Tây đều sẽ cần em đảm nhận, nhưng mà những chuyện này được giao cho em, thì cô hoàn toàn yên tâm."
Giản Tang do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.
Miễn sao có thể kiếm thêm ít tiền, mệt thêm một chút, cũng không sao.
...
Sau khi khai giảng một tuần.
Hầu hết các học sinh đều đã thích nghi với học kỳ mới, hầu hết mọi người trong lớp cũng đã quen nhau.
Tầng hai của khu phía Đông, trong tòa nhà cổ, lớp học được mở máy điều hòa, rộng rãi và sáng sủa, vào giờ học, các học sinh tụ tập thành từng nhóm nhỏ, bảng đen phía trước bị kéo lên để làm thành màn hình chiếu, hiện tại đang phát chương trình về tự nhiên và khoa học.
Ở cuối lớp, Thẩm Minh Yến dựa vào ghế ngủ bù.
Lớp học và hành lang đã có không ít nữ sinh tụ tập lại, đang lén lút nhìn hắn.
Thậm chí một số nữ sinh còn nắm chặt lá thư tình và quà tặng trong tay, háo hức muốn tặng cho hắn nhưng không dám tiến vào. Cuối cùng chỉ biết xấu hổ đứng bên cạnh cửa sổ.
Vương Dương đang chơi điện thoại, lẩm bẩm một tiếng: "Trời mà!"
Một tiếng này không hề nhỏ.
Đại thiếu gia đang ngủ bên cạnh không kiên nhẫn mở mắt, nhìn cậu ta một cái: "Con mẹ nó cậu không la lên thì chết à?"
Vương Dương nhẹ nhàng kéo hắn một cái: "Anh Thẩm, đó không phải là nam sinh chúng ta gặp ở chỗ chơi bida hôm đó sao?"
Thẩm Minh Yến vốn dĩ còn đang buồn ngủ, hắn một chút không hứng thú với việc học tập và sách vở, đêm hôm qua chơi game cả đêm, hôm nay hắn định bù một giấc, đang chuẩn bị ngủ tiếp, đột nhiên nghe thấy câu nói này, hắn bất thình lình ngẩng đầu lên.
Vương Dương bị động tác này của hắn làm giật mình.
Thẩm Minh Yến ngẩng đầu lên, lấy điện thoại của cậu ta: "Tôi xem thử."
Trên chiếc điện thoại thông minh hiển thị một bức ảnh, rõ ràng là ảnh chụp lén, người trên hình mặc áo đồng phục mùa hè màu trắng xanh, đang cầm sách đứng bên bờ hồ, đang cúi đầu nói chuyện với một người khác, góc nghiêng như ngọc, dưới ánh nắng, trắng đến phát sáng, bóng dáng thon gầy đứng thẳng, tạo cảm giác như một thư sinh ôn văn nho nhã.