Khu phía Tây là nơi cho trường trung học phổ thông.
Học sinh ở đây có hoàn cảnh bình thường, thành tích trung bình, thậm chí tòa nhà dạy học cũng có kiểu dáng truyền thống hình vuông, tạo nên một sự tương phản rõ rệt với khu phía Đông đầy hơi thở quý tộc bên kia.
Lớp A của khu phía Tây, có rất nhiều học sinh mới đang giao lưu kết bạn với nhau, tạo thành những nhóm nhỏ để bàn luận.
"Cậu biết không, lần này lớp chúng ta có một bạn học sinh mới, điểm thi cao nhất toàn trường!"
"Tôi có nghe nói rồi, thật sự rất lợi hại!"
"Sao có thành tích tốt như vậy mà không vào khu phía Đông nhỉ?"
Có hai kiểu học sinh có thể vào khu phía Đông.
Một kiểu là có thành tích xuất sắc, một kiểu là có gia đình giàu có tiền bạc dư dả.
Khu phía Đông có chất lượng giáo viên tốt nhất toàn trường, môi trường học tập và cơ sở vật chất cũng là tốt nhất, thường những người tài năng như vậy sẽ được phân chia vào khu phía Đông, không ai muốn đến đây.
Một nữ sinh tóc dài bước tới, nói: "Tôi biết tại sao."
Mọi người đều nhìn về phía cô ta.
Nữ sinh tóc dài khẽ ho khan một tiếng, nói: "Các cậu đang nói là về Giản Tang đúng không? Tôi là bạn học cùng trường với cậu ta, tôi biết tại sao cậu ta không đến khu phía Đông."
Những người khác đều tò mò hỏi nguyên nhân.
"Vì nghèo." Nữ sinh tóc dài liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Nhà của Giản Tang thực sự rất nghèo, cậu ta không có cha, mẹ thì bị bệnh suốt năm, trong nhà không có tiền tiết kiệm gì cả. Học phí và chi phí sinh hoạt của cậu ta đều dựa vào học bổng, nhưng cũng không đủ, vì phải lo chi phí trong nhà, nên cậu ta luôn đi làm thêm, dù trong giờ nghỉ trưa hay tan học, cậu ta cũng đều sẽ tới căn tin làm thêm."
Những người khác nghe vậy đồng loạt im lặng.
Có một người hỏi: "Căn tin còn tuyển học sinh làm thêm hả?"
Nữ sinh tóc dài thở dài, nói: "Chắc chắn căn tin không để học làm thêm, cậu ta đi làm thêm chỉ vì làm vào giờ nghỉ trưa, căn tin sẽ cung cấp bữa ăn."
Như vậy thì sẽ dư được tiền ăn và phí ăn.
...
Sau khi mọi người nghe xong, đều im lặng.
Họ cũng đã hiểu tại sao cậu không đến khu phía Đông, mặc dù môi trường ở đó rất tốt, nhưng mọi khoản chi ở đó đều đắt hơn khu phía Tây rất nhiều, thậm chí cả đồng phục trường cũng phải đặt làm riêng, giá cả gấp đôi. Đối với các gia đình khá giả thì vẫn có thể miễn cưỡng chi trả, nhưng trường hợp của Giản Tang, thì thực sự là nằm mơ giữa ban ngày.
Dù thành tích học tốt thế nào thì cũng phải hòa mình với một bọn học sinh kém cỏi.
"Kẽo kẹt"
Cửa lớp lại có tiếng động.
Tất cả mọi người đều ngước nhìn về phía cửa, thấy được một thiếu niên đứng ở cửa, ánh nắng mặt trời hôm nay rực rỡ sáng sủa hơn thường ngày, thiếu niên đứng ở cửa mang giày thể thao trắng và áo phông, thân hình hơi gầy thẳng tắp, mặc dù thời tiết oi ả, mồ hôi chảy như suối, nhưng khuôn mặt tuấn tú của cậu vẫn rất sạch sẽ thanh tân, toát lên hơi thở an tĩnh thanh lãnh, như suối mùa hạ, thấm vào lòng người.
Ánh mắt của Giản Tang nhìn vào mọi người, bước tới tìm một chỗ trống để ngồi, đặt cặp sách xuống rồi lại ra ngoài.
"Wow…"
Khi cậu hoàn toàn ra khỏi lớp, mọi người mới bắt đầu từ từ phản ứng lại, nhìn nhau, đồng loạt lên tiếng:
"Cậu ấy đẹp trai quá!"
"Nhưng trông có vẻ khó gần."
"Thành tích học tập còn tốt như vậy."
"Quần áo và giày của cậu ấy thực sự là do giặt đến bay màu."
"Đúng vậy, nhà bọn họ thì thực sự rất khó khăn..."
Sau khi Giản Tang ra khỏi lớp cũng không biết nhóm người đó đã nói gì.
Cậu đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, bước vào, lễ phép gật đầu chào hỏi trước, sau đó mới nói:
"Cô gọi em đến ạ."
Cô Vương sau khi nhìn thấy cậu tới liền nở một nụ cười:
"Tang Tang, ngồi đi."
Về tình hình khu phía Tây, mọi người đều hiểu, từ xưa đến nay, thành tích không thể so sánh với khu phía Đông, bởi vì bất cứ đứa trẻ nào có được chút thành tích, phụ huynh đều cố gắng đưa đến khu phía Đông, dẫn đến trong một năm này, khu phía Tây đã trở thành thứ mà mọi người đều không ưa.