Vừa dứt lời, nhóm công tử khác đều hứng thú.
Lý Quảng phun tào: "Không phải cậu thật sự thích con gái của bảo mẫu kia đấy chứ?"
Trên khuôn mặt thanh tú của Vương Dương đầy nghiêm túc: "Có gì mà không được?"
Thẩm Minh Yến ở bàn bida bên cạnh rất đau đầu, trùng sinh lại nghe thấy cái tên Tiểu Mai này, nhớ tới kiếp trước Tiểu Mai nhận tiền của nhà họ Vương sau đó chia tay đi mất, trong lòng thầm cười lạnh, lại nghĩ tới Vương Dương sau khi bị đá thì tinh thần sa sút, hậm hực đòi sống đòi chết, không ra con người, trong lòng anh khó chịu, muốn giúp cậu ta tỉnh táo ra.
Ném cây cơ qua một bên, hắn chậm chạp mở miệng: "Tiểu Mai kia của cậu, điều kiện trong nhà không phải rất tốt nhỉ."
Vương Dương sửng sốt, gật đầu: "Ừ."
Khuôn mặt anh tuấn bĩ khí của Thẩm Minh Yến hiện lên ý cười nhợt nhạt: "Sau khi ở bên cậu, không xin tiền cậu?"
"Cái đó, người nhà Tiểu Mai đổ bệnh, mới xin tiền tôi." Vương Dương giải thích giúp bạn gái mình, nhưng trong mắt lại hiện lên một chút không chắc chắn, yếu ớt nói: "Tuy cô ấy xin tiền tôi, nhưng cô ấy nói, cô ấy thật lòng thích tôi, cô ấy cũng rất tốt với tôi, mỗi ngày đều giúp tôi làm này làm kia, rất quý trọng tôi."
Thẩm Minh Yến suýt bị người anh em này làm tức cười, mắng một câu: "Con mẹ nó, ông đây nếu gặp được cái máy ATM hình người như cậu, cũng sẽ rất quý trọng."
Những người khác cũng rất tán thành.
Những người ở đây trên cơ bản đều là phú nhị đại trải đầy sự đời.
"Dương tử, cậu nên để tâm chút đi.".
"Tuy cho chút tiền cũng không có gì, nhưng cậu đừng tự rơi xuống hố."
"Đúng vậy, không đáng."
Lý Quảng nhân cơ hội vuốt mông ngựa: "Vẫn là anh Thẩm của chúng ta tỉnh táo nhất!"
Một đám người nói chuyện hăng say, không chú ý tới bóng dáng gầy gò đứng bên cạnh bàn ăn, Giản Tang đứng ở đó, tuy bọn họ không phải nói mình, nhưng những lời nói khinh thường và thái độ không thèm để ý đó vẫn như cũ làm tim cậu đau đớn.
Lúc học đại học, mẹ cậy bị ung thư thời kỳ cuối cần phải có tiền điều trị, cho nên lúc trước Thẩm Minh Yến… cũng nghĩ mình như vậy sao?
Giản Tang biết mình không nên nghĩ nhiều, nhưng lại nhịn không được mà toàn thân lạnh lẽo.
"Bốp!"
Hộp đồ ăn chạm vào nhau phát ra âm thanh vang dội, thu hút sự chú ý của mọi người.
Giản Tang tỉnh lại, sau khi đặt tất cả đồ xuống, cậu đứng dậy, cúi đầu với mọi người trong phòng, mở miệng: "Đồ đã được giao đến, tôi đi trước."
Lý Quảng trả lời: "Được."
Giản Tang xách thùng đồ ăn xoay người rời đi.
Nhưng người đàn ông đứng ở giữa phòng, sau khi nghe được giọng nói của cậu lại đột nhiên dừng ánh mắt trên người cậu, xoay người, nhìn thấy một góc mặt thanh tú dưới vành nón.
Thẩm Minh Yến chợt thẳng người: "Khoan đã…"
Giản Tang khựng lại, nhưng cũng không không dừng lại kéo cửa chuẩn bị ra ngoài.
Thẩm đại thiếu gia nóng nảy, hắn sải bước dài đuổi theo, tim đập thình thịch thình thịch, đã không gặp nhiều ngày như vậy, hắn tưởng mình sắp nhớ người ta đến ngốc luôn rồi, cuối cùng lúc kéo tay Giản Tang, nhân cơ hội này thấy được gương mặt thanh tú kia, trong lòng Thẩm Minh Yến vui mừng khôn xiết, giọng nói trầm khàn gọi một tiếng: "Bà xã, đúng thật là em."
Lúc đó, cả căn phòng bida dường như trở nên im lặng.
Im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng ếch kêu.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều không kiềm được đổ dồn về phía cửa ra vào, nhìn Thẩm thiếu gia kéo tay chàng trai đang muốn ra ngoài. Vóc dáng cao lớn của hắn và thân hình gầy yếu của cậu thiếu niên tạo nên một sự tương phản mạnh mẽ, tạo cảm giác như một thiếu gia nhà địa chủ đang dùng uy quyền hϊếp đáp trai nhà lành.
Ánh mắt Thẩm Minh Yến chỉ nhìn chằm chằm Giản Tang, hơi thở nặng nề.
Đây là lần đầu tiên sau khi trùng sinh Giản Tang thấy dáng vẻ của Thẩm Minh Yến hồi trẻ, cực kỳ trẻ trung thanh xuân, thiếu đi một chút thành thục trưởng thành, thêm một chút sán lạn của tuổi trẻ, ngũ quan còn mang theo một chút nơn nớt, nhưng đôi mắt đen nhánh đó vẫn nhìn cậu giống như trước kia.
Hơn nữa…
Hình như hắn càng thêm mạnh mẽ…