Giản Tang rót cho bà một ly nước: "Mẹ, gần đây mẹ luôn ho khan, nào có thời gian, chúng ta đi khám thử xem."
Ôn Nhã nhận nước, dịu dàng cười nói: "Không có gì, bây giờ trong nhà làm gì cũng phải xài tiền, tháng trước mẹ vẫn luôn bệnh, đã đi bệnh viện khám rồi, chỉ là bệnh cũ mà thôi, con khai giảng cần phải xài tiền nữa, đến đó lại nói sau."
Lời Ôn Nhã làm Giản Tang nhíu mày, trong lòng cũng nặng nề.
Tình hình trong nhà đúng là không lạc quan lắm, cậu cần phải nghĩ ra biện pháp kiếm tiền, làm nhiều công việc cùng một lúc thì may ra, dù vất vả một chút, nhưng cậu không sợ chút nào.
Thành phố F
Thành phố F có giáo dục đứng đầu cả nước, những trường cấp ba tốt nhất đều ở đây, cho nên có rất nhiều gia đình giàu có, đưa con cái đến chỗ này học.
Ở một quán bida tư nhân, vô cùng náo nhiệt.
Đại thiếu gia nhà họ Thẩm đã về nước, một đám phú nhị đại lập tức tụ tập lại đây, ăn mừng.
Một đám người ngồi trên sô pha dài trong phòng riêng sang trọng, ở giữa là Thẩm Minh Yến lười biếng ngồi đó, mặc áo ngắn tay màu đen, trong tay cầm điện thoại đời mới nhất, buồnchán chơi trò chơi.
Lấy hắn làm trung tâm, Vương Dương và Lý Quảng ngồi hai bên.
Một đám người vô cùng ồn ào.
"Anh Thẩm, cuối cùng cậu cũng về rồi, nhớ cậu muốn chết."
"Còn không phải sao, ngày tháng không có cậu đúng là nhàm chán."
"Sau này chúng ta có thể chơi với nhau rồi."
"Lúc trước tôi hỏi cậu, không phải cậu nói mấy năm nữa mới về sao?"
Thẩm Minh Yến lười biếng nói: "Đổi ý."
Lý Quảng tò mò hỏi: "Sao lại đổi ý?"
Vô nghĩa.
Còn có thể là tại sao, đương nhiên là về để xác nhận tin tức của bà xã rồi.
Nhưng mà không nói với đám chó độc thân mấy người.
Thẩm Minh Yến đứng dậy khỏi sô pha, hắn đi tới bàn bida cầm lấy cây cơ, khom người, vòng eo và sống lưng mạnh mẽ vẽ ra một đường cong, tư thế đánh bóng tiêu chuẩn, cây cơ vừa di chuyển, bida lăn, va chạm vài cái, vào lưới hoàn hảo, động tác rất đẹp, hắn đánh xong mới chậm chạp nói: "Muốn về thì về."
Những người khác đều cười.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, thu hút ánh mắt của mọi người.
Lý Quảng nói: "A, có lẽ là đồ tôi đặt, phía Nam thành phố có một tiệm trái cây mới mở, rất ngon, tôi bảo bọn họ giao tới mấy phần."
Cửa bị đẩy ra, có người cầm theo hai cái thùng rất to đứng ở cửa.
Lý Quảng vẫy tay: "Lại đây, để lên bàn đi."
Đứng ngoài cửa là một người cao gầy, cổ tay trắng nõn vì cầm đồ nặng mà nổi lên gân xanh, đội một cái nón che nắng màu đỏ, lúc cúi đầu gần như là che khuất cả khuôn mặt, nhưng cũng không ai chú ý người giao hàng trông như thế nào.
Thẩm Minh Yến đứng ngay bàn bida lười biếng nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi ánh mắt.
Một đám người trong phòng còn đang nói chuyện.
Vương Dương nói: "Anh Thẩm, anh nên về sớm một chút, tuy ở nước ngoài rất tự do, nhưng dù sao vẫn là nước ngoài, nào thoải mái bằng địa bàn ở nhà mình được."
Thẩm Minh Yến dựa đôi chân thon dài vào bàn bida, thuận miệng oán giận nói: "Ở Y, mẹ tôi có sắp xếp cho tôi một quản gia, cả ngày nhìn chằm chằm tôi rồi lải nhải, phiền muốn chết."
Lý Quảng phụ hoạ: "Bác gái cũng thật là, ai mà không biết cậu không thích nhất là bị quản thúc như vậy chứ."
"Được rồi, được rồi, dù sao thì cũng về rồi." Vương Dương điều hoà nói: "Về nước lập tức tự do, chúng ta muốn chơi như thế nào thì chơi như thế nấy!!"
Một đám người xung quanh ồn ào theo.
Không ai chú ý tới, chàng thanh niên giao trái cây đang đặt trái cây lên đĩa chợt khựng lại mấy giây, toàn thân cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
Chỉ là đôi tay trắng nõn mảnh khảnh kia hơi run rẩy, lộ ra nội tâm bất an của mình.
Lý Quảng cười tủm tỉm nói: "Đại ca của chúng ta vất vả lắm mới về được, chúng ta phải chơi cho tới đấy, này tôi nói cậu biết, trước đó có tin cậu về, đã có không ít cô gái tìm tôi hỏi thăm cậu từ trong tối tới ngoài sáng, anh trai này, cậu muốn không tôi tiến cử cho cậu vài người."
Những người khác cũng lộ ra nụ cười mờ ám.
"Đại ca của chúng ta còn cần người khác tiến cử?"
"Hoàn toàn không cần."
"Nếu anh Thẩm muốn, thì đã có từ lâu rồi."
Vương Dương phản bác: "Cái gì mà tiến cử hay không tiến cử, tự do yêu đương là tốt nhất, giống như tôi và Tiểu Mai vậy á."