Tơ Liễu Khi Gió Thổi Bay

Chương 36

Lại thêm nữa, lúc trước Lưu Nhất Hàng đã từng đoán qua, họ hàng thân thiết xung quanh Hạ Dương Ba có lẽ vẫn chưa biết được tính hướng của anh ấy, mà mình lại là người duy nhất biết được bí mật của anh ấy, đã trở thành người bạn thân duy nhất của anh ở thành phố xa lạ này, cũng không có gì sai cả.

Mà Hạ Dương Ba cũng không thiếu chút tiền thuê nhà của mình, điều anh ấy thật sự thiếu chắc là một người bạn có thể thấu hiểu, trao đổi tâm tình đi?

Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Nhất Hàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, lại thêm sự quen biết nhau trước đó, Hạ Dương Ba đối xử với mình đúng là không tệ, mà bản thân anh cũng là một người rất thú vị, vì vậy, Lưu Nhất Hàng âm thầm quyết định sẽ trở thành người bạn này của anh ấy, cố gắng làm cho anh có thể cảm thấy ấm áp như ở nhà khi ở thành phố xa lạ này.

Thấy được Lưu Nhất Hàng có vẻ do dự, ngữ điệu của Hạ Dương Ba chậm lại, thận trọng nói: "Nhất Hàng, em có cần thiết phải tính toán với tôi nhiều như vậy hay không? Chúng ta... không phải là bạn bè sao?"

Bạn bè?

Đúng rồi!

Hạ Dương Ba nói đến hai từ "bạn bè" này, vừa đúng lúc Lưu Nhất Hàng cũng đang nghĩ đến nó.

Cậu đã xem Hạ Dương Ba là bạn của mình rồi, nếu không cũng không ba lần bốn lượt đi ăn cùng anh. Hạ Dương Ba là một người thú vị, bất luận là vì những án kiện tranh chấp mà anh đã từng xử lý qua hay nói đến những danh lam thắng cảnh mà anh từng đi qua. Cho dù là nói về NBA hay là nói về cúp châu Âu hay nói về chuyện bát quái của các minh tinh, hoặc là khi thảo luận về chuyện chính trị, lúc nào anh ấy cũng có những quan điểm thú vị nói hoài không hết đồng thời cũng sẽ nêu ra những câu hỏi cho Lưu Nhất Hàng và tỉ mĩ lắng nghe quan điểm của cậu.

Nói tóm lại làm bạn với Hạ Dương Ba là một điều làm cho người ta rất thoải mái, cũng đạt được nhiều điều có lợi.

Cậu nhất định là đã xem Hạ Dương Ba là bạn rồi, nếu không cũng sẽ không không đề phòng mà đem những bí mật khó chia sẽ cùng người khác của mình nói trước mặt anh.

Cậu đương nhiên đã coi Hạ Dương Ba là bạn, nếu không sau khi say rượu sẽ không đi theo anh tới đây.

Cậu tin chắc rằng, tận sâu trong thâm tâm, cậu đã coi Hạ Dương Ba là một người bạn không thể thiếu, nếu không thì làm sao cậu có thể quyết định chuyển đến sống cùng anh một cách dễ dàng như vậy?

"Vậy thì cứ quyết định như vậy đi. Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, nghỉ ngơi một lát rồi về kí túc xá của cậu dọn đồ đến đây." Thấy vẻ mặt của Lưu Nhất Hàng đã buông lỏng, Hạ Dương Ba đơn giản đưa ra quyết định cho cậu luôn.

“Chuyển đồ sao?” Lưu Nhất Hàng không phản đối việc dọn đến. “Đồ thì không cần dọn đâu. Thứ hai sau khi tan học, chỉ cần thuận tiện ghé qua lấy mấy bộ quần áo là được rồi.”

Không ngờ Lưu Nhất Hàng lại dễ dàng chấp nhận lời đề nghị của mình như vậy, anh không khỏi kinh ngạc nhìn cậu, há hốc mồm không nói nên lời.

Lưu Nhất Hàng nhìn thấy sự kinh ngạc của Hạ Dương Ba, cậu nghĩ rằng anh ấy đang thắc mắc tại sao mình không mang hành lý của mình, cậu giải thích: “Nếu như không xin ở ngoại trú thì không thể tự chuyển ra ngoài ở, tôi chỉ đem mấy bộ quần áo mặc hàng ngày theo là được, bên đó thì giả vờ như vẫn có người ở, thỉnh thoảng quay về xem sao, để bọn người Vương Mãn Đường giúp tôi đối phó với dì kiểm tra kí túc xá..."

Lưu Nhất Hàng giải thích với anh nhưng Hạ Dương Ba cũng không nghe thấy, anh chỉ nhìn mãi dáng vẻ ríu rít đó của cậu thôi. Tóc của cậu bị tự cậu vò cho rối tung, mang theo vẻ đẹp mất trật tự, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng khép mở theo từng lời nói, ánh mắt cậu có hơi ngốc một chút, nhưng đôi mắt to tròn lại long lanh đó lại thật đáng yêu đến muốn đòi mạng.

“…Tới lúc đó tôi chỉ cần mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày là được rồi!” Lưu Nhất Hàng vui vẻ kết luận.

Hạ Dương Ba mỉm cười nhìn cậu chằm chằm: “Được."

-------------------------------------------------

Cả hai nghỉ ngơi một lúc rồi dọn dẹp phòng cho khách.

Căn nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách, có thể coi là một căn hộ tương đối lớn ở làng đại học, may mắn là chủ nhân trước của căn nhà đã để lại hết đồ đạc, chỉ cần mua thêm một bộ ga trải giường để thay thế là có thể vào ở. Lưu Nhất Hàng đứng trước cửa tỉ mỉ đánh giá căn phòng dành cho khách này, nhỏ hơn không ít so với phòng ngủ chính, chỉ được sơn màu trắng sứ đơn giản, ngoài một cái giường ra thì chỉ có một tủ quần áo đơn giản.

Phòng khách vốn là bị Hạ Dương Ba dùng làm phòng để đồ lặt vặt, chẳng qua mấy chốc đã được hai người dọn dẹp sạch sẽ, sáng bừng hẳn lên, tuy rằng không đến mức sang trọng, thậm chí còn không ấm áp nhưng mà đem so với căn phòng kí túc xá bốn người ở chật hẹp kia thì đã đủ để Lưu Nhất Hàng hài lòng đến nỗi nhịn không được nở nụ cười hưng phấn rồi.