Lưu Nhất Hàng bị Hạ Dương Ba nhìn đến có chút mất tự nhiên, đưa tay sờ loạn trên mặt mình hai lần, ngượng ngùng hỏi: “Anh Hạ, sao vậy?"
Hạ Dương Ba ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì."
"Haiz..." Lưu Nhất Hàng thở dài một hơi, từ phía sau rút ra một cái gối ôm vào trong lòng, chống cằm lên gối, bất lực và chua xót nói: "Nhưng việc ngoại trú cần phải có chữ ký của phụ huynh... Tôi phải nói với bố tôi như thế nào đây..."
Hạ Dương Ba cúi đầu, vẻ mặt không rõ ràng.
"Hey..." Lưu Nhất Hàng đột nhiên có sức sống trở lại, tựa hồ như đã nghĩ ra được biện pháp gì đó tốt lắm, ưỡn cao ngực, trông vui vẻ vô cùng: "Có thể nhờ chị tôi giúp tôi kí mà!"
Hạ Dương Ba liếc nhìn cậu, "ừm" một tiếng, chưa kịp trả lời thì giọng nói than thở của Lưu Nhất Hàng đã vang lên bên tai anh: "A! Chị gái tôi nhất định sẽ nói rằng nhà tôi quá xa trường học, trễ nãi chuyện lên lớp hay gì đó cho xem…"
“Phiền chết đi được!” Lưu Nhất Hàng bực bội cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Hạ Dương Ba cảm thấy buồn cười trước sự xoay chuyển tâm lý của cậu, không khỏi vươn tay đẩy đầu cậu, cười nói: "Em thật là..." nhưng anh không thể nói ra lời trách móc gì.
Ngay lúc Lưu Nhất Hàng đang cúi đầu nhìn dép lê dưới chân, Hạ Dương Ba đột nhiên đề nghị: "Hay là em chuyển đến đây sống cùng tôi đi."
“Hả?” Lưu Nhất Hàng dường như không nghe rõ, đột nhiên ngẩng đầu, ngây người nhìn Hạ Dương Ba, lại hỏi: “Cái gì?
“Em có thể chuyển đến chỗ tôi sống.” Hạ Dương Ba chưa bao giờ cảm thấy như thế này, anh cảm thấy may mắn vô cùng khi mua được căn nhà ở gần khu trường học.
Dần dần hiểu được Hạ Dương Ba có ý gì, Lưu Nhất Hàng trong tiềm thức cự tuyệt: "Chuyện này không tốt lắm..."
Hạ Dương Ba vẫn cười, nhưng mày hơi nhíu lại, một đôi mắt đào hoa như hờn như giận nhìn về phía cậu: "Có chỗ nào không tốt chứ? Nhà tôi đủ lớn, còn có dư phòng, lại gần trường học của em, em còn có lựa chọn nào tốt hơn nhà tôi sao? "
“Hả?” Lưu Nhất Hàng rõ ràng là một bộ não khoa học tự nhiên điển hình, hiển nhiên cậu không thể nào vượt qua nổi những lời nói đầy lí lẽ của Hạ Dương Ba. Cậu gãi đầu một lúc lâu rồi nói: “Ý tôi không phải là như vậy… tôi cảm thấy... cảm thấy làm phiền anh như vậy... không tốt lắm ... "
Hạ Dương Ba dường như không ngạc nhiên khi nghe cậu nói vậy, mỉm cười với cậu: "Không có gì không tốt cả, tôi đã ở một mình quá lâu rồi, có người ở cùng cũng tốt..."
Cũng không biết là tại sao, thần kinh luôn luôn khô khan của Lưu Nhất Hàng thực sự cảm thấy rằng trong giọng điệu của Lưu Nhất Hàng mang theo chút buồn tủi, có chút u sầu, thậm chí có chút buồn bực, trong lòng không khỏi có chút mềm đi, quay người nhìn về phía Hạ Dương Ba, cắn chặt môi, trong lòng âm thầm tranh đấu dữ dội.
Hạ Dương Ba không gấp gáp cũng không khó chịu, anh chỉ lặng lẽ và kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cậu. Nhưng Lưu Nhất Hàng rõ ràng cảm nhận được đôi mắt luôn nở nụ cười nhàn nhạt kia lại tràn đầy hi vọng thuần khiết, làm cho cậu không đành lòng từ chối. “Vậy thì… được rồi.” Ma xui quỷ khiến, Lưu Nhất Hàng vậy mà lại thực sự đồng ý, cậu thậm chí còn không biết tại sao mình lại đưa ra quyết định một cách dễ dàng như vậy, cho đến khi cậu một lần nữa nhìn thấy vẻ chân thành như vậy trên khuôn mặt cùng nụ cười của anh, cậu mới đột nhiên nhận ra cậu vừa đồng ý điều gì.
Cho dù là sự nhận thức muộn màng của cậu hay sự phấn khích ở khóe lông mày của Hạ Dương Ba thì điều đó cũng cho thấy rằng không phải Hạ Dương Ba thu nhận cậu, mà là cậu vừa vui lòng đồng ý với lời thỉnh cầu khó có thể mở miệng của Hạ Dương Ba.
Thuê nhà cũng phải tiêu tiền, cho dù là thuê ký túc xá cũng phải trả tiền thuê nhà, nghĩ đến đây, Lưu Nhất Hàng nhìn về phía Hạ Dương Ba nói: "Anh Hạ, một tháng tôi phải trả cho anh bao nhiêu tiền thuê nhà?"
Nghe vậy, nụ cười trên mặt của Hạ Dương Ba lập tức đông cứng lại, mặt không biểu cảm trừng mắt nhìn Lưu Nhất Hàng, như thể dùng tầm mắt xuyên thấu qua cả người cậu.
Lưu Nhất Hàng bị ánh mắt của anh nhìn cho đến ngay người, ngập ngừng hỏi: "Anh Hạ?"
Sau đó Hà Dương Ba mới gạt đi tia sáng lạnh lẽo trong mắt, quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Có lẽ em cũng không ở lại chỗ này với tôi lâu đâu, chuyện thuê nhà không cần phải nhắc đến. Nếu như trong lòng em cảm thấy không thoải mái thì thỉnh thoảng khi có thời gian ăn cơm cùng với tôi là được."
Lưu Nhất Hàng không thể nào từ chối yêu cầu nghe có vẻ quá tầm thường này.
Lưu Nhất Hàng đoán rằng Hạ Dương Ba có lẽ đang làm việc một mình ở Thành phố Lâm. Người bạn thân duy nhất của anh ấy là Hứa Ngụy Trì, cũng cần tránh đi vì tính hướng đặc biệt của anh ấy. Cái nghề luật sư này, áp lực công việc không phải là điều người bình thường có thể tưởng tượng được. Anh ấy cũng có thể cảm thấy rất cô đơn và cần người nói chuyện.