Tơ Liễu Khi Gió Thổi Bay

Chương 26

Lưu Nhất Hàng chỉ “Ừm” một tiếng, cũng không hỏi tại sao chỗ này của Hạ Dương Ba chỉ vừa dọn vào đã có dép riêng cho mình.

Hạ Dương Ba bảo Lưu Nhất Hàng ngồi xuống, còn mình thì đi vào trong phòng bếp pha cho cậu cốc cà phê.

Lưu Nhất Hàng ăn đến no căng cả bụng, nằm phịch một phát trên chiếc ghế sô pha màu xám trong phòng khách của Hạ Dương Ba, đôi mắt đen nhìn chằm chằm lên trần nhà rồi lại nhìn xung quanh.

Vì thế mà khi Hạ Dương Ba bưng hai tách cà phê đen ra phòng khách, đập vào mắt anh chính là bộ dáng Lưu Nhất Hàng lười biếng mà nằm nghỉ cho tiêu cơm, một tay còn đặt lên bụng, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Hạ Dương Ba đặt cà phê lên bàn, đá nhẹ vào bắp chân của Lưu Nhất Hàng: “Ăn xong lại ngủ, em định nuôi mỡ đấy hả?”

Lưu Nhất Hàng nghe vậy nhưng vẫn không hề động đậy, ngược lại còn không kiêng nể gì mà duỗi người ra, ngáp một cái, nói: “Anh yên tâm, tôi vận động nhiều mà.”

Hạ Dương Ba lại nghĩ vài thứ không đứng đắn cho lắm, đỏ mặt mà quay đầu đi, xấu hổ ho khan hai tiếng: “Vừa mới ăn xong, đừng nằm, không tốt cho dạ dày đâu.” Nói xong, anh vươn tay kéo lấy tay đang đặt trên bụng của Lưu Nhất Hàng lên.

Lưu Nhất Hàng không muốn ngồi dậy, vặn vẹo trên sô pha, bĩu môi như làm nũng: “Không muốn dậy mà…”

Cả người của Hạ Dương Ba như chấn động, như bị giật điện mà vội buông tay Lưu Nhất Hàng ra, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, ánh mắt vẫn cứ nhìn sang Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng vẫn cứ hồn nhiên mà nằm ngửa mặt lên trần rồi ngẩn người ra.

Cậu không phải là người tinh tế gì cả, đương nhiên sẽ không nhìn ra được thái độ của Hạ Dương Ba với mình đã thay đổi đến mức chóng mặt.

Tính tình của Lưu Nhất Hàng vốn hòa đồng, vui vẻ và lạc quan nên tự nhiên có rất nhiều bạn bè ở xung quanh, nhưng đó cũng chỉ là những mối quan hệ bạn bè đơn giản, là những người sẽ cùng vui cười đùa giỡn với nhau thôi chứ để quan hệ tốt đến mức có thể ngồi xuống tâm sự thì không nhiều, thân nhất chắc chỉ có Trương Húc.

Lưu Nhất Hàng đã chơi thân với Lưu Nhất Ngôn từ khi còn nhỏ, nhưng khi xảy ra chuyện như vậy với Trương Húc thì cậu lại cảm thấy không biết phải nói như nào với Lưu Nhất Ngôn, cũng không phải là chưa từng nghĩ đến tìm Hứa Ngụy Trì tâm sự một chút, nhưng nghĩ đến vẻ mặt ngàn năm không đổi người anh rể nhà mình thì Lưu Nhất Hàng lại chẳng muốn nói nữa.

Cậu cũng không biết vì sao nữa, không biết vì sao những sự bồn chồn và lo lắng mấy tháng nay lại có thể dễ dàng nói ra với Hạ Dương Ba như vậy.

Trước ngày hôm nay, cậu mới chỉ gặp anh được ba lần. Trước hôm nay, người này còn không được tính là bạn của cậu

Mặc dù Lưu Nhất Hàng cũng thấy hơi ngạc nhiên, nhưng căn bản cậu cũng lười nghĩ nhiều làm gì. Cậu chỉ cảm thấy chắc là vì Hạ Dương Ba là một con người thú vị thôi.

Lưu Nhất Hàng xem TV cùng với Hạ Dương Ba một lúc, lại trò chuyện với anh thêm một lúc nữa, uống hết một tách cà phê thì cũng sắp đến lúc kí túc xá đóng cửa. Hạ Dương Ba đưa Lưu Nhất Hàng đến cổng trường.

Lúc này, cổng trường đã rất vắng vẻ rồi, chỉ còn có hai, ba người chạy về hướng kí túc xá. Xe vừa dừng lại thì Lưu Nhất Hàng liền nhanh chóng mở cửa xe ra, vươn đôi chân dài bước xuống xe. Cậu không vội đóng cửa luôn mà cúi người, vươn đầu vào bên trong, nở một nụ cười thật tươi, nói với Hạ Dương Ba: “Tạm biệt anh Hạ.”

Hạ Dương Ba mỉm cười: “Tạm biệt, Nhất Hàng.”

Thật giống như là lần đầu tiên bọn họ chào nhau vậy. Nhưng lúc này đây, Hạ Dương Ba biết rằng, hai người sẽ sớm gặp lại nhau thôi.

Sau khi ổn định hết mọi thứ, “Khiêm Bằng” cũng bắt đầu mở chi nhánh ở Thành phố Lâm. Hạ Dương Ba bận đến nỗi chân không chạm đất, bận sứt đầu mẻ trán. Hứa Ngụy Trì là người chịu trách nhiệm “Kết nối mọi người” với nhau, nhưng cũng chỉ làm một đầu, còn lại đều giao hết cho người đàn ông tài giỏi Hạ Dương Ba này.

Hứa Ngụy Trì bận phải quan tâm một chút đến Lưu Nhất Ngôn. Mắc dù anh ấy đã lo liệu hầu hết các thủ tục giấy tờ một cách cẩn thận rồi nhưng Hạ Dương Ba vẫn bị mấy việc vụn vặt ép cho không thể thở nổi.

Mãi cho đến khi gần tới kì nghỉ hè, văn phòng luật mới dần đi vào quỹ đạo, còn anh mới kịp thở phào một hơi.

Trong khoảng thời gian này, anh và Lưu Nhất Hàng chỉ gặp nhau có hai lần. Lần đầu tiên là anh hẹn Lưu Nhất Hàng đến một nhà hàng Nhật Bản mới mở, kết quả là vừa mới ăn một miếng sashimi thì đã bị điện thoại của khách hàng gọi đi rồi. Lần thứ hai là vì anh uống say đến choáng váng đầu óc, vô tình mà bấm gọi cho Lưu Nhất Hàng. Đứa nhỏ ngốc này lại bắt luôn taxi đến khách sạn anh đang đứng, giống như hôm lễ cưới đó, đưa Hạ Dương Ba say đến tay chân không còn sức về nhà.