Lưu Nhất Hàng cảm thấy có chút xấu hổ mà gãi đầu, gật đầu nhẹ đến mức khó có thể nhìn ra.
Hạ Dương Ba nhịn không được mà cười thành tiếng: “Em đúng là…” Sau đó dường như nghĩ đến cái gì đó, hỏi: “Vậy bọn họ… Ở bên nhau à?”
Ngay lập tức, ánh mắt của Lưu Nhất Hàng tối sầm lại: “Bình thường tôi vẫn luôn cố gắng tránh tiếp xúc với Trương Húc nhiều nhất có thể. Buổi sáng sẽ ra khỏi phòng từ sớm, nếu không có lớp sẽ ra thư viện ngồi, đợi đến lúc kí túc xá đóng cửa mới trở về. Mà lúc tập luyện ở đội bóng, tôi cũng… Ừm… Không tập cùng cậu ta nữa…”
Thật ra không chỉ có người ở trong kí túc xá, mà ngay cả các thành viên ở trong đội bóng đều nhìn ra có vấn đề giữa hai người bạn vẫn luôn thân thiết trước kia này. Bình thường hai người vẫn luôn phối hợp rất ăn ý với nhau trên sân bóng, nhưng lần gần đây nhất lại không được như vậy, bị huấn luyện viên mắng vài lần vẫn không hề tốt hơn.
“Có một ngày tập luyện xong thì mọi người cùng nhau đi ăn một bữa, lúc tôi đi vào WC, Trương Húc đã chặn tôi lại, hỏi tôi có thể tha thứ cho cậu ta hay không.” Lưu Nhất Hàng nhàn nhạt nói.
“Vậy em đã nói gì?” Hạ Dương Ba vô cùng mong chờ, hỏi cậu.
Lưu Nhất Hàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài một hơi: “Nói thật với anh, anh Hạ à, tôi cảm thấy thật sự là tôi không độ lượng đến vậy đâu…” Sau đó cậu quay sang nhìn sườn mặt Hạ Dương Ba đang tập trung lái xe, nhỏ giọng nói: “Tôi để yên cho cậu ta và Vạn Điềm Điềm ở bên nhau…”
“Tôi cảm thấy, tôi chỉ có thể làm được đến thế thôi là quá lắm rồi.” Cậu nói.
Hạ Dương Ba giật mình, một chân đạp phanh lại. Chiếc xe vững vàng mà dừng lại trước cửa tiểu khu của Hạ Dương Ba.
Anh quay đầu lại, vừa lúc nhìn vào ánh mắt mơ hồ của Lưu Nhất Hàng, trong lòng như thắt lại. Anh nhịn không được mà vươn tay ra xoa lên mái tóc ngắn thô cứng của Lưu Nhất Hàng, cuối cùng vẫn không nói gì nữa.
Nói thế nào thì vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Một đứa trẻ vô cùng lương thiện.
“Anh Hạ…” Lưu Nhất Hàng không né tránh tay của Hạ Dương Ba, ngược lại còn hỏi thêm: “Có phải anh nghĩ rằng tôi rất trẻ con không?”
Hạ Dương Ba ngạc nhiên một chút, rút tay lại, nhìn về phía trước, nghiêm túc mà nói: “Không đâu, đổi lại là tôi… Cũng không làm được như em đâu…”
“Không, anh có thể mà!” Lưu Nhất Hàng vội vàng mà cắt ngang lời anh. Thấy Hạ Dương Ba quay sang nhìn mình, giọng nói của cậu mới nhỏ đi một chút: “Không phải là anh cũng chúc phúc cho chị của tôi và anh rể của tôi à…”
Chúc phúc ư? Hạ Dương Ba nghĩ lại.
Cứ coi là vậy đi. Ít nhất thì cũng chịu đựng nỗi đau trong lòng mà trở thành phù rể của Hứa Ngụy Trì.
Hạ Dương Ba nghiêng đầu nhìn đôi mắt trong veo, không có chút tạp chất nào trong đáy mắt của Lưu Nhất Hàng, cười hỏi: “Nếu đã không muốn về kí túc xá sớm như vậy, hay là đi thăm nhà mới của tôi một chút nhỉ?”
Lưu Nhất Hàng ngạc nhiên. Lúc này cậu mới phát hiện Hạ Dương Ba đã đưa mình đến một tiểu khu lúc nào không hay. Xe của Hạ Dương đi quanh khu vực gần các trường đại học, chứng tỏ rằng tiểu khu này ở ngay gần khu vực các trường đại học.
“Anh… Thuê phòng ở đây sao?” Lưu Nhất Hàng không thể tin được mà hỏi.
Hạ Dương Ba lắc đầu, một lúc sau mới thản nhiên mà mở miệng: “Không phải mà thuê, mà là mua luôn.”
Phản ứng đầu tiên của Lưu Nhất Hàng là nghĩ người này chắc bị điên mất rồi. Nhưng sợ rằng mình và Hạ Dương Ba vẫn chưa quen thân đến mức đấy, đành phải ngượng ngùng mà cười: “Anh đi làm có vẻ không tiện lắm…”
Hạ Dương Ba cười tỏ vẻ không sao cả: “Có gì đâu, chỉ là dậy sớm tầm ba mươi phút thôi.”
Thấy anh nói như vậy, Lưu Nhất Hàng cũng không biết nói gì nữa, theo thói quen mà cười gãi đầu, cười với Hạ Dương Ba.
Hạ Dương Ba nghĩ rằng hành động nhỏ theo bản năng này của cậu thật sự rất đáng yêu, lại hỏi cậu lần nữa: “Em có muốn trở thành vị khách đầu tiên vào thăm nhà mới của tôi không nào?”
Lưu Nhất Hàng cũng không muốn quay về trường sớm như vậy, còn chưa đến tám giờ nữa, hai tiếng nữa mới đóng cửa kí túc xá cơ mà. Lưu Nhất Hàng ăn no căng cả bụng rồi, cũng không muốn đi thư viện tự học nữa. Vì vậy cậu gật đầu.
Hạ Dương Ba nhẹ nhàng nở một nụ cười để che giấu đi vui sướиɠ muốn bay lên luôn trong lòng của mình, lại đạp chân ga, lái xe đi thẳng vào trong ga ra.
Lưu Nhất Hàng đi theo Hạ Dương Ba lên tầng.
Nhà mới của Hạ Dương Ba là một căn hộ nhỏ với hai phòng ngủ và một phòng khách. Phong cách trang trí chủ đạo trong nhà là phong cách đơn giản của Bắc Âu, kể cả nội thất cũng là hai màu đen trắng. Lưu Nhất Hàng nhìn mà không nói nên lời.
Hạ Dương Ba đưa cho cậu một đôi dép màu xanh dương mới tính, còn anh thì đi một đôi màu xám cùng kiểu, thuận miệng nói: “Căn hộ này được trang trí sẵn hết rồi, chỉ cần dọn đồ vào ở thôi. Chủ trước của căn hộ này là một nghiên cứu sinh ở trường của em. Hình như là phải ra nước ngoài nên bán gấp căn hộ này…”