Tuy rằng đã đồng ý với Triệu Dữ sẽ thay một bộ đồ mới, nhưng mà trên thực tế lại rất khó thực hiện.
Đại Ninh đau đầu ngồi trên tấm thảm, chọn chọn lựa lựa: “Đồ của tôi toàn là đồ đẹp cả.”
Triệu Dữ đưa mắt nhìn thì đúng như thế, cô cả có rất nhiều đồ, mà lại còn thích sự phô trương lòe loẹt nữa, bộ đồ nào cũng được thiết kế rất đẹp.
Triệu Dữ nói: “Cô mặc quần ấy, đừng mặc váy đi.”
Đại Ninh có chút không vui, từ trong tủ quần áo, cô lấy một cái quần short ra, Triệu Dữ nhìn thấy chất liệu vải của chiếc quần đó, khóe miệng anh ta có chút giật giật.
“Quần dài đi.”
“Anh phiền quá đi mất!” Than trách thì than trách, nhưng niệm tình anh ta đã khen cô đẹp, Đại Ninh vẫn đi tìm một chiếc quần dài.
Trong phút chốc thì cô đã thay quần, áo cũng đổi thành áo tay ngắn màu hồng nhạt.
Triệu Dữ đứng bên ngoài đợi cô, Đại Ninh thắt mái tóc xoăn màu nâu thành hai cái bím.
Tuy rằng cái gì cô cũng không làm, không biết cái gì hết, nhưng về mặt trang điểm thì cô đúng là một cao thủ.
Thấy cô lại đẩy cửa ra, Triệu Dữ mở cửa ra, khó xử đến mức có chút bất lực.
Chiếc quần jeans dài ôm lấy chân cô gái làm chân cô thon gọn thẳng tắp, thêm hai bím tóc khiến cô dịu dàng lạ thường, nhìn thế nào thì cũng rất xinh đẹp mà.
Cái kiểu ăn bận này không làm mất điểm vẻ đẹp của cô tí nào.
Triệu Dữ không nói gì cả, anh ta tự an ủi chính mình rằng Đại Ninh ăn bận thế này đã tốt hơn so với con khổng tước khi nãy rồi.
“Đi thôi.”
Đại Ninh đi theo sau lưng anh ta, còn nhớ dẫn theo đội vệ sĩ mười bốn người của bản thân.
“Bọn họ cũng phải đi ra ngoài với tôi.”
Trong lòng Triệu Dữ nghĩ, đó là lễ thành hôn của người ta, chứ không phải chỗ để đánh đập. Bây giờ anh ta đã biết cách an ủi chiều chuộng cô cả rồi, bạn khen cô ấy đẹp, nói không chừng cô ấy có thể ngoan ngoãn cả ngày, nếu như bạn mắng cô ấy một câu, cô ấy sẽ hận không thể đánh chết cả nhà bạn mất.
Thế là Triệu Dữ nói: “Chỗ ngồi trong hôn lễ không đủ đâu, anh Xuyên chỉ mời mình cô thôi, không có mời mấy người họ.”
Đại Ninh suy nghĩ, cảm thấy hình như mình ở thôn Hạnh Hoa dễ thương nên được hoan nghênh, cô lại cảm thấy vui.
“Được thôi, nhưng không dẫn bọn họ theo, anh phải bảo vệ sự an toàn cho tôi.”
Không cần cô nói, hôm nay Triệu Dữ tuyệt đối cũng không rời cô nửa bước.
Triệu Dữ thấp giọng nói: “Ừm.”
Đi hai bước thì cô gái sau lưng dùng cánh tay nhỏ kéo kéo áo anh ta: “Triệu Dữ Triệu Dữ.”
Triệu Dữ xoay đầu lại: “Sao vậy?”
“Tôi muốn cái hoa đó, anh đi hái cho tôi đi, tôi muốn hai bông hoa.”
Triệu Dữ nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, là một mảng hoa cúc màu xanh da trời nở trên bờ ruộng, khắp nơi ở nông thôn đều có hoa này, sống dai lại còn rất xinh đẹp.
Triệu Dữ không nói gì cả, về mấy mặt này anh ta cũng vui vẻ làm theo cô, anh ta đi qua bờ ruộng, hái hai bông hoa về cho cô.
Đại Ninh cài hai bông hoa lên trên bím tóc của mình, hoa rất tươi, cô cũng rất đẹp, cô mang đến một hương vị sống động.
Thấy Triệu Dữ nhìn mình, Đại Ninh liền hỏi: “Có đẹp không?”
Anh ta tằng hắng một tiếng.
Đại Ninh giả bộ muốn hung dữ với anh ta, anh ta thở dài nói: “Đẹp lắm.”
Cô rất vui, bình thường thấy anh ta chẳng vừa mắt chút nào, hôm nay lại thấy anh ta khá vừa mắt.
Còn một khoảng nữa là đến nhà Lưu Xuyên, tiếng kèn trống từ xa truyền đến, còn chưa đi đến đó đã cảm nhận nhận được sự náo nhiệt rồi.
Đại Ninh ngẩng đầu nhìn sang: “Cô dâu là người nào vậy?”
Triệu Dữ nói: “Yến ngồi ở trong phòng, chuẩn bị bái đường với anh Xuyên.”
Đại Ninh ngạc nhiên nói: “Ở đây mấy người còn bái thiên địa nữa hả? Truyền thống xưa thế này rồi mà?”
Triệu Dữ nói: “Đây chính là quy củ do lão tổ tông truyền lại, ở đây không được nhắc đến chuyện ly hôn, sau khi bái thiên địa xong, anh Xuyên phải ở bên Yến cả đời. Sinh lão bệnh tử, không rời, không bỏ đi.”
Đại Ninh trừng mắt: “Anh cũng như thế hả?”
Triệu Dữ ngưng bặt lại, nhìn cô một cái: “Tôi cũng như thế.”
Đại Ninh đột nhiên ghé sát anh ta, Triệu Dữ gắng gượng không lùi về sau, Đại Ninh nở nụ cười xấu xa: “Tôi mới không tin anh ấy, sau này anh có tiền có thế rồi, nhất định anh sẽ nuôi tám cô mười cô tình nhân, trong lòng còn ôm ấp một bạch nguyệt quang nữa.” (bạch nguyệt quang chỉ người mình thích nhưng không được ở cạnh bên).
Triệu Dữ có chút không vui: “Sao cô lại nghĩ như thế?”
Đại Ninh nói: “Nam tần văn đều viết như vậy.”
Suy cho cùng đàn ông dưới ngòi bút của tác giả đều hận không thể ôm hết mỹ nhân trong thiên hạ vào lòng.
Triệu Dữ không biết cô dành cả ngày để xem những thứ xàm xí gì nữa, anh ta cũng lười giải thích.
“Cô có đi xem hai người họ bái đường không?”
“Xem xem xem.”
Hai người họ đi qua, Triệu Bình vui vẻ vẫy tay với bọn họ, nhiều người vô cùng, Triệu Dữ bảo vệ Đại Ninh không để người khác chen chúc động trúng cô.
Đại Ninh tò mò nhìn sang, vừa nhìn đã thấy cô dâu Yến đang đứng trên hỷ đường.
Như Triệu Dữ đã nói, Yến mặc một chiếc áo màu đỏ cài cúc. Cô ta không đội khăn che mặt như mấy cô dâu trong thành phố mà cài một bông hoa màu đỏ.
Tiểu Yến trang điểm kiểu cô dâu, nhìn cô ta có vẻ rụt rè nhưng lại hạnh phúc.
Triệu Dữ chặn Đại Ninh lại, bởi vì người chú ý đến cô cả quốc sắc thiên hương không nhiều, nên Yến vẫn là vai chính của buổi tiệc hôm nay.
Đại Ninh nắm lấy áo Triệu Dữ, thỏ thẻ bên tai anh ta: “Nhẫn đâu, cũng không có nhẫn luôn hả?”
Triệu Dữ thấy cô vui vẻ vô cùng, gương mặt nhỏ vô cùng tươi vui nên lên tiếng giải thích: “Không có nhẫn.”
Thứ giam cầm con người trước giờ không phải là bạc vàng châu báu, mà là một tấm chân tình hiếm có.
Sau khi lễ thành, chú rể có thể hôn cô dâu.
Đám người bắt đầu hô hào, Triệu Dữ liền đi tìm em trai em gái mình, Triệu Bình mười hai tuổi nhanh chóng lấy tay bịt mắt Triệu An An lại, rồi dùng tay còn lại bịt mắt nó, gương mặt nó trở nên hồng hồng.
Lúc này Triệu Dữ mới yên tâm, anh ta cúi xuống nhìn cô cả bên cạnh mình.
Đại Ninh tựa vào cánh tay của anh ta, mở to mắt nhìn người ta hôn nhau, cô xem rất thích thú, không ngại ngùng chút nào.
Triệu Dữ cạn lời.
Mong cô cả biết ngại có lẽ là chuyện của kiếp sau.
Đại Ninh nhỏ tiếng hỏi anh ta: “Vậy các người ở đây có náo động phòng hay không?”
Triệu Dữ gật đầu: “Ừm.”
Đại Ninh rất chờ đợi: “Tôi cũng muốn đi.”
Triệu Dữ: …
Anh ta luôn có cảm giác không ổn.
Vừa hay là khoảnh khắc khiến người ta lo lắng không phải đến ngay tức khắc, bố mẹ của anh Xuyên tiếp đãi mọi người trong thôn nhập tiệc, Đại Ninh ngồi bên cạnh Triệu Dữ, trong một bàn người, già trẻ lớn bé đều có.
Ánh mắt phát sáng của mọi người đều nhìn sang cô cả.
Đại Ninh cũng không cảm thấy khó chịu, cô xinh đẹp vậy khiến người ta phải ngước nhìn thì có làm sao chứ!
Ngồi cạnh Đại Ninh không ai khác mà chính là Triệu An An sáu tuổi.
Mà trùng hợp là đối diện họ lại là mẹ con Đỗ Điềm.
“Này, Triệu Dữ, Đỗ Điềm đang nhìn anh kìa.”
Triệu Dữ cau mày nói: “Đừng có nói xàm.”
Đại Ninh nói: “Giả thần kinh, anh cứ xem đi, lát nữa cô ta sẽ nghĩ cách để bắt chuyện với anh, anh có bản lĩnh thì đừng có trả lời.”
Vừa nói xong, Đỗ Điềm liền dịu dàng lên tiếng: “Anh Triệu Dữ, cuốn sách lần trước anh cho em mượn em đã đọc xong rồi, ngày mai em sẽ trả lại cho anh nhé?”
Đại Ninh khinh thường nhìn sang Triệu Dữ.
Triệu Dữ: “...”
Cánh tay anh ta nổi cả gân xanh, anh ta trả lời Đỗ Điềm: “Không cần đâu, em cứ cầm đi, mấy cuốn sách đó anh cũng không cần dùng nữa.”
Đỗ Điềm cười dịu dàng: “Có thể để lại cho Triệu Bình với An An đọc mà.”
Triệu Dữ đồng ý.
Nếu như cuộc trò chuyện này diễn ra trước lời dự đoán của Đại Ninh thì anh ta sẽ không cảm thấy gì cả, nhưng mà lúc này, trong lòng anh ta lại khó tránh khỏi thấy việc kì lạ.
Triệu Dữ hiểu, mà cũng có vài phần không hiểu.
Rõ ràng bé Điềm trong kí ức của anh ta có tính tình hướng nội, bình thường khi gặp anh ta còn không nói được mấy câu, nhưng cũng chính vào khoảng thời gian này mới tiếp cận anh ta nhiều hơn.
Bé Điềm ngày trước có hơi kiêu ngạo, từ trước đến giờ Triệu Dữ chưa từng cảm thấy Đỗ Điềm thích mình, cũng vì như thế giờ nhìn lại cô gái mỉm cười ngồi đối diện, anh ta lại có suy nghĩ.
Đột nhiên con người lại thay đổi như thế chỉ có một nguyên nhân, đó chính là Đỗ Điềm thấy trên người anh ta có thứ để lợi dụng.
Nhưng anh ta là một đứa nghèo khổ ăn bữa nay lo bữa mai, có gì để lợi dụng đâu chứ?
Đại Ninh chắc chắn không thể ngờ, cô thuận miệng nói ra một câu lại khiến Triệu Dữ suy nghĩ nhiều như thế, vả lại còn đoán đúng tám chín phần.
Nam chủ trong nam tần văn được “thiết kế” không phải là kẻ si tình, tuy rằng ngoài mặt Triệu Dữ không thấy được gì, nhưng trong lòng anh ta bắt đầu cảnh giác Đỗ Điềm.
Đại Ninh chỉ thuận miệng nói một câu, cô không quan tâm Triệu Dữ nghĩ gì, chỉ chống cằm nhìn người ta lên món.
Cho dù đây là tiệc nhưng cũng ăn không ngon bằng cơm cô ăn thường ngày.
Triệu An An với Triệu Bình ngồi bên cạnh lại ăn một cách rất vui vẻ.
Triệu Dữ thấy Đại Ninh căn bản không hề động đũa, anh ta thấp giọng dỗ dành: “Đợi ăn xong, tôi dẫn cô đi tới chỗ chú Tiền, để cô lấp đầy bụng.”
Đại Ninh rất vui, đôi mắt to của cô khẽ chuyển động: “Ừm ừm.”
Cô gái trẻ thỏ thẻ bên tai anh ta: “Anh đúng là hiểu đạo lí lắm.”
Triệu Dữ không biết nên khóc hay cười.
Hành động của hai người bọn họ đã lọt vào mắt của Đỗ Điềm, trong lòng Đỗ Điềm có chút bất an, nhưng cô ta thân là người từ thế giới bên ngoài đến, không có gì hết, hay nhất cũng chỉ là nắm giữ kịch bản trong tay.
Tròng lòng cô ta bình tĩnh lại, cô ta an ủi mình đừng sốt ruột, với lại không nói đến việc Đại Ninh khiến người ta chán ghét đến mức nào, Triệu Dữ cũng chỉ là một trong các nam vương, nếu như công lược anh ta thất bại thì cô ta đi tìm hai nam chính khác vẫn còn kịp.
Thân phận giờ của cô ta mới có mười bảy tuổi, chứ đâu phải hai mươi bảy, thời gian vẫn còn dài lắm.
Triệu Dữ nói lời giữ lấy lời, sau khi tiệc tan thì anh ta dẫn Đại Ninh đi đến nhà trưởng thôn, anh ta ngồi đợi đầu bếp làm lại món ăn cho Đại Ninh.
Sau khi Đại Ninh dọn ra ngoài, đây là lần đầu tiên cô quay lại nhà trưởng thôn.
Trương Vĩnh Phong gãi đầu báo cáo: “Cô cả à, tôi không để cho Trần Tiểu Lợi động đến đồ của cô, cô có muốn đi kiểm tra hay không.”
Đại Ninh bật cười, cô sờ sờ đầu Trương Vĩnh Phong nói: “Anh làm tốt lắm.”
Mặt Trương Vĩnh Phong đỏ bừng lên.
Triệu Dữ thấy vậy thì lạnh lùng di chuyển ánh nhìn.
Ánh nhìn của anh ta đổ dồn về một cái cây bào đồng đang đứng cô độc bên ngoài cửa sổ, anh ta không nhìn xem cuối cùng Đại Ninh muốn làm gì, cô làm gì, nói chuyện với ai, dùng cách gì để hành xử cũng đều không liên quan tới anh ta.
Trần Tiểu Lợi tiều tụy đột nhiên chạy đến.
“Kỷ Đại Ninh!”, cô ta nghiến răng: “Mình muốn đi về!”
Đối với Trần Tiểu Lợi mà nói, con người không thể sống nổi những ngày tháng thế này được, không thể lên mạng thì thôi đi, cuộc sống của cô ta ngoài chuyện ăn cơm ra thì đều giống với nhà trưởng thôn cả.
Ví dụ như ngủ trên cái giường gỗ kia, ngủ đến mức xương cốt cô ta muốn rụng rời mất.
Cái tên cứng đầu Trương Vĩnh Phong này chỉ nghe theo lời Đại Ninh, đống đồ tốt trên hai chiếc xe tải của Đại Ninh, cô ta cũng không được sờ vào. Trần Tiểu Lợi cũng không nhịn được nữa, cô ta muốn quay về.
Đại Ninh uống một ngụm súp ngọt, rồi mỉa mai nói: “Mình đâu có bảo cậu đi theo đâu.”
Trần Tiểu Lợi nói: “Vậy thì cậu cho người đưa mình về thành phố B đi, mình không chịu nổi chỗ rách nát này nữa!”
Đâu đâu cũng toàn là mùi phân gà.
Triệu Dữ vốn đang ngồi ngoài thềm cửa, nghe thấy nói chuyện thì liền nhìn qua. Anh ta biết Trần Tiểu Lợi là bạn của cô cả, nhưng rất rõ ràng, loại con gái ăn bám như này thì gia thế còn lâu mới so nổi với cô cả.
Trần Tiểu Lợi không chịu nổi hoàn cảnh như này, vậy thì… Đại Ninh cũng nên rời đi chứ nhỉ?
Đại Ninh nói: “Da mặt cậu dày thật đấy, người của mình sao lại phải đưa cậu rời khỏi đây chứ, tự cậu đi theo đến đây, nếu cậu muốn về thì tự mình có thể về bất cứ lúc nào.”
Trần Tiểu Lợi làm gì dám tự mình về cơ chứ, ở chỗ nghèo đói này là nơi rừng sâu nước độc, vách đá hiểm trở.
Cuối cùng cô ta cũng không dám làm căng với cô cả nữa, Trần Tiểu Lợi đã chịu khổ nhiều ngày như vậy rồi, cũng biết khôn rồi, cô ta cắn môi: “Khi nào thì cậu đi đây?”
Đại Ninh giật mình, cô quay người lại, không ngờ lại vừa hay bắt trúng ánh nhìn của Triệu Dữ.
Ánh mắt bình tĩnh của Triệu Dữ, đang tự nhìn vào những đốt ngón tay của anh ta.
Đại Ninh nói: “Mình tạm thời sẽ không đi, ở đây rất vui mà.”
Nam chính thảm, mà sau này lực chiến đấu của Đỗ Điềm lại hệt như tiểu bạch liên hoa vậy, nhưng mấy năm nay vẫn còn khá yếu. Nên nhân lúc này có thể cố gắng trấn áp Đỗ Điềm, nên cô không nỡ rời đi.
Xem ra Đỗ Điềm cũng là một tuyển thủ trưởng thành theo trường phái diễn xuất.
Đại Ninh bắt đầu suy nghĩ, trong lòng cô hỏi Thanh Đoàn: “Tôi có thể kêu người đánh Đỗ Điềm một trận được không?”
Thanh Đoàn: “... Không được.”
“Nếu như tôi cứ muốn thế thì sao?”
“Cô sẽ không thành công, vẫn sẽ bị người ta lật tẩy.”
Được rồi, cô hiểu rồi, đây có thể được gọi là hào quang vai chính chứ gì. Nếu như Đỗ Điềm gọi người đến đánh cô thì có lẽ cô sẽ bỏ mạng trong phút chốc mất.
Cô không có năng lực đối phó trực tiếp với nữ chính, trong thế giới này, người có thể đối phó với nữ chính là những người may mắn.
Đại Ninh đứng dậy, cô dùng ngón chân khẽ đá Triệu Dữ đang ngồi ở thềm cửa.
“Đi về thôi.”
Triệu Dữ đứng dậy, cùng cô đi về nhà anh Xuyên.
Hai bên đường hoa đua sắc nở rộ, đột nhiên Triệu Dữ lại hỏi cô: “Sao cô lại đến thôn của chúng tôi?”
Đại Ninh nói: “Bố mẹ tôi mất rồi, đến đây cho khuây khỏa tâm trạng.”
Triệu Dữ đã suy nghĩ đến rất nhiều đáp án, nhưng anh ta lại không hề nghĩ đến đáp án này, trong lòng anh ta như bị kim đâm một cái, anh ta thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Đại Ninh cười hi hi, nhìn không ra thực chất cô có buồn hay không.
Triệu Dữ thấy dáng vẻ vô lo vô nghĩ của cô, trong lòng anh ta nghĩ, nếu như có thể, trong khoảng thời gian cô còn ở lại trong thôn này, đối xử với cô tốt một chút.
Mà cái suy nghĩ này còn chưa kiên trì được một ngày, thì vào lúc náo động phòng đêm đó đã bị phá vỡ rồi.