Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 11: Cô đẹp như thế

Đại Ninh phát hiện Triệu Dữ giảng bài rất hay, không bị giới hạn trong sách giáo khoa của Triệu An An và Triệu Bình, thỉnh thoảng anh ta còn kể vài câu chuyện ý nghĩa nữa.

Giọng nói người con trai dõng dạc rõ ràng, hai đứa bé thích thú lắng nghe, đến Đại Ninh cũng không nhịn được phải lắng nghe anh ta nói.

Chỉ cần Đại Ninh không quậy phá thì Triệu Dữ cũng sẽ không đuổi cô đi.

Mưa còn chưa tạnh, một chàng trai trẻ mặc áo tơi chạy đến gọi: “Anh Dữ!”

Triệu Dữ ngước mắt lên nhìn, là Lưu Xuyên, người ở cùng thôn.

Bắp đùi và đôi ủng của anh ta đều lấm lem bùn lầy, Triệu Dữ nhanh chóng nói: “Anh Xuyên, vào đây ngồi đi.”

Lưu Xuyên là người lớn lên từ nhỏ với Triệu Dữ, lông mày anh ta rậm, mắt anh ta to, nhìn anh ta có vẻ rất vui mừng, anh ta đi vào rồi cười nói: “Triệu Bình, An An!”

Sau khi chào hỏi hết mọi người, anh ta phát hiện trong ngôi nhà nhỏ còn một cô gái trẻ xinh đẹp đang dò xét anh ta.

Cô gái đó mặc một bộ váy màu tím, trên cổ có đeo vòng thạch anh tím, cô đang nhìn bùn lầy trên người anh ra vẻ chán ghét. Thế là Lưu Xuyên vốn đang vui vẻ giờ lại tía cả tai, đột nhiên lại cảm thấy không thoải mái nữa.

Triệu Bình lén lút che miệng lại cười trộm, cô cả đúng là vẫn còn chán ghét người khác mà.

Triệu Dữ biết cô cả không coi trọng ai cả, anh ta thay Lưu Xuyên giải vây nói: “Anh Xuyên, có chuyện gì sao?”

Lúc này Lưu Xuyên mới phản ứng lại kịp: “Bố tôi có mấy con cá, bảo tôi mang một con đến đây cho chú với dì bồi bổ cơ thể ấy mà.”

Quả nhiên trong tay anh ta có một con cá béo.

Triệu Dữ lại không hề khách sáo với anh ta, tự mình nhận lấy con cá, rồi bỏ con cá vào trong thùng nước để rộng. Con cá béo đó trông vô cùng tươi sống, vừa xuống nước đã bắt đầu vẫy đuôi hô hấp ngay.

Triệu An An khẽ nói: “Cảm ơn anh Xuyên!”

Lưu Xuyên nháy mắt cười: “Khỏi cảm ơn, khỏi cảm ơn, anh Dữ giúp nhà anh cũng đâu có ít gì.” Anh ta gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng, lớp da mặt đen sạm ngày càng đỏ lên: “Còn có một chuyện nữa, tôi với Yến tháng sau sẽ kết hôn, anh Dữ à, cả nhà anh phải đến uống rượu mừng đấy nhé.”

Khi nghe thấy lời này, Triệu Bình không kiềm chế được phải “Ồ” lên một tiếng.

Triệu Dữ nở nụ cười, vỗ vai của Lưu Xuyên: “Chúc mừng.”

Lưu Xuyên nhìn Đại Ninh một cái, anh ta thật thà chất phác, nói: “Nếu như cô Kỷ rảnh, tới lúc đó cũng đến cho đông vui.”

Đại Ninh tỏ vẻ khinh thường, đúng vào lúc cô định nói chuyện, một cái tay lớn che miệng cô lại.

Triệu Dữ nói: “Cô ấy biết rồi.”

Lưu Xuyên nhìn Triệu Dữ, rồi lại nhìn sang cô gái không nói chuyện được đang tức giận giãy giụa, anh ta không hiểu gì hết.

“Vậy thì tôi đi nhé, mọi người nhất định phải đến đấy.”

Lưu Xuyên lại đội mưa rời đi, có thể thấy rõ là anh ta rất vui mừng, nếu không thì sẽ không đến một giây cũng đợi không nổi, đến để thông báo cho mọi người biết tin mừng này đâu.

Đợi khi không còn nhìn thấy Lưu Xuyên đâu nữa, Triệu Dữ mới buông cái tay bịt miệng cô ra.

Đại Ninh ho khụ khụ vài tiếng, ngay lập tức cô muốn bùng cháy.

Triệu Dữ nhìn cô một cái rồi nói: “Người ta kết hôn là chuyện vui, cô không được nói chuyện đâm chọc người khác.”

Đại Ninh bất mãn nói: “Sao anh biết tôi muốn nói cái gì chứ?”

Sao Triệu Dữ lại không biết cho được, không phải là do người trong núi này lập miếu nhỏ quá không đủ thờ phật lớn như cô hay sao.

Gần đây Triệu Dữ ngày càng to gan, Đại Ninh tức giận đánh anh ta.

Triệu Dữ biết bản thân anh ta đuối lý nên không động đậy, để cô đánh cho đã.

Triệu Dữ thấy Đại Ninh vô cùng tức giận, chỉ đành nói: “Nếu như cô không muốn thì có thể không đi mà.”

Vốn dĩ Đại Ninh cũng không muốn đi, nhưng bị anh ta nói thế thì cô nhất định phải đi.

Bây giờ Triệu Dữ hết cách với cô rồi, anh ta nói: “Ngày hôm đó cô không được quậy phá, có biết chưa?”



Trời vừa đổ mưa, thì mưa đến tận đầu tháng tám.

Cả thôn đều biết chuyện Lưu Xuyên và Yến sắp kết hôn với nhau, thôn Hạnh Hoa rất hiếm khi có chuyện vui như thế, mọi người đều thấy vui mừng vô cùng.

Đối với Đại Ninh mà nói, gần đầy cô cũng có chuyện vui…

Chú Tiền điều thêm mười người vệ sĩ từ ngoài núi vào, bây giờ cô đã có một đội vệ sĩ mười bốn người có vũ trang đầy đủ rồi. Không phải cô chém gió đâu, giờ cô đối phó với cả thôn Hạnh Hoa này không còn có áp lực gì nữa.

Một khi cảm nhận thấy cảm giác an toàn, Đại Ninh lại biến thành một cô gái không chịu nghe lời chút nào.

Triệu Bình có chút thắc mắc, nó nhỏ giọng hỏi anh mình: “Anh à, sao em cảm thấy mấy ngày nay cô cả lại trở nên hoạt bát lạ thường vậy.”

Dùng chữ “hoạt bát” thì đúng là thiệt thòi cho hai chữ hoạt bát rồi, mấy ngày nay cô cả làm loạn đòi ăn kem và vải thiều đông lạnh, não của một đám vệ sĩ đều dùng để nghĩ cách cho cô cả, họ bận túi bụi bên cạnh cô.

Triệu Dữ nói: “Đừng quan tâm tới cô ấy, đồ nhà chúng ta chuẩn bị cho Lưu Xuyên đã sẵn sàng hết chưa?”

Triệu Bình gật đầu: “Pháo với thịt đều đặt ở trong phòng ấy, có cần phải mang gà qua đó không?”

“Mang đi” Triệu Dữ nói: “Qua một khoảng thời gian nữa, anh đi đổi gà con với người ta cho em với An An nuôi tiếp.”

“Không sao đâu, anh. Em không thấy tiếc đâu, anh Xuyên kết hôn là một chuyện vui mà, mình phải làm sao cho có mặt mũi chút.”

Thấy em trai mình bắt đầu hiểu chuyện, trong lòng Triệu Dữ cũng thấy an ủi phần nào.

Triệu Dữ đi vào phòng, nói mấy chuyện với bố mẹ mình, bố anh ta bị liệt không nói chuyện được, đôi mắt già cỗi đυ.c ngầu gần như không còn chút ánh sáng nào.

Mẹ Triệu than vãn nói: “Vừa chớp mắt một cái, thằng Xuyên đã sắp kết hôn rồi, thời gian trôi nhanh quá nhỉ.”

Bà ta là một người đàn bà mang mệnh khổ, đồng thời bà ta cũng có chút đa sầu đa cảm, vốn dĩ đang nói chuyện rất vui vẻ, nói một lúc rồi nhìn lại con trai cả mình một cái, bà ta lại muốn rơi lệ nói: “Đều do bố mẹ không tốt, nhiều năm như vậy đã làm liên lụy đến con.”

Triệu Dữ kéo chăn cho bà ta nói: “Mẹ à, mẹ đừng nói như thế, mấy năm nữa con kiếm được tiền, con sẽ đưa hai người đi thành phố trị bệnh, tới lúc đó sức khỏe hai người đỡ hơn thì có thể tiếp tục nuôi dưỡng em gái rồi.”

Mẹ Triệu nhớ ra chuyện gì đó, lắc lắc đầu, nắm chặt tay của Triệu Dữ: “Sức khỏe của mẹ giờ như nào, tự mẹ hiểu rõ, con đừng tốn công tốn sức. Tiền nhà mình con cứ để dành, Dữ à, năm nay con mười tám tuổi rồi, nếu như con nhìn trúng cô gái nhà nào, thì đi cầu hôn thử xem.”

Trong thôn núi kết hôn rất sớm, thường sẽ làm tiệc rượu trước, có điều kiện thì sẽ đi lãnh giấy chứng nhận.

Triệu Dữ không nói gì.

Mẹ Triệu có ý định này nên không ngừng nói được, bà ta lại tiếp tục suy nghĩ xem trong thôn còn cô gái nào hợp tuổi hay không.

“Mẹ nghe Triệu Bình nói, con bé Điềm ở sát nhà mình cũng được lắm, con coi…”

Triệu Dữ cắt ngang lời bà ta: “Mẹ à! Người ta khinh thường nhà mình lắm.”

Môi của mẹ Triệu mấp máy một lúc, trông bà ta có vẻ tức giận khó chịu. Nhà bà ta thế nào bản thân bà ta cũng biết rõ, chưa kể đến cái khác, chỉ nói đến gánh nặng như hai người họ, thì không có mấy cô gái chịu gả đến nhà họ rồi.

Cậu Dữ nhà họ rõ ràng tốt hơn nhiều so với mấy đứa con trai khác, cũng chịu khó nữa, nhưng giờ mấy chuyện này lại chẳng nghe thấy tăm hơi gì.

Triệu Dữ biết mẹ mình đang nghĩ gì, anh ta lên tiếng an ủi nói: “Mẹ đừng nghĩ nhiều quá, mấy người trong thành phố hai mươi mấy tuổi còn chưa kết hôn, con vẫn còn trẻ, đến lúc đó kiếm thêm ít tiền nữa, muốn cưới cô gái cỡ nào mà không được?”

Anh ta dừng lại, cũng không biết anh ta nghĩ gì, anh ta cũng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.

Triệu Dữ đứng dậy: “Con đi xem em gái.”



Mới mấy ngày trôi qua, đã đến ngày Yến và Lưu Xuyên kết hôn rồi.

Trời còn chưa sáng, Triệu Dữ đã dậy chuẩn bị quà lễ. Anh ta suy nghĩ rất chu đáo, nhân lúc tiệc rượu còn chưa bắt đầu, anh ta có thể đi phụ giúp một chút.

Lưu Xuyên rất vui vẻ đón nhận ý tốt của người anh em tốt, anh ta vô cùng vui vẻ mà cũng rất căng thẳng, năm giờ sáng đã bắt đầu liếc nhìn sang nhà Yến mấy lần.

Triệu Dữ giúp đút củi vào nồi nấu, cho dù bọn họ ở đây vô cùng nghèo khó, nhưng cũng rất coi trọng lễ thành hôn, một bàn toàn là thức ăn, bên trong đó còn có sáu đĩa thịt, con số đó ngụ ý cho sự cát tường, may mắn.

Trời tờ mờ sáng, Lưu Xuyên nhân lúc này mặc bộ đồ đỏ của chú rể lên, chín giờ mới bắt đầu xuất phát đi sang nhà cô dâu, bây giờ vẫn còn sớm lắm.

Lưu Xuyên không đợi được thêm giây phút nào nữa, đành trò chuyện với Triệu Dữ để gϊếŧ thời gian.

“Anh Dữ à, anh có cô gái mình thích hay chưa?”

Triệu Dữ nhìn vào ánh lửa rồi bình tĩnh nói: “Không có, anh cũng biết hoàn cảnh nhà tôi thế nào rồi đó.”

Anh Xuyên không thích nghe mấy lời này, anh ta cãi lại: “Trong đám người chúng ta, anh Dữ là người chịu làm lụng nhất, lúc nhỏ tôi cảm thấy tương lai anh nhất định sẽ có tiền đồ, cô gái nào gả được cho anh là phúc của cô ấy.”

Triệu Dữ khẽ bật cười.

Anh Xuyên nhỏ tiếng nói: “Tôi nghe nói quan hệ của anh với Đỗ Điềm cũng không tệ nhỉ?”

Giọng nói của Triệu Dữ trầm xuống một chút: “Anh đừng có nói tào lao.”

“Hì hì…” Anh Xuyên cười vài tiếng, chân mày anh ta giãn ra.

Kể ra thì cũng rất lạ, khi nhắc đến chuyện hôn sự của Triệu Dữ, không ai nghĩ đến cô cả đang ở nhà anh ta.

Trong mắt đám người trong thôn, Đại Ninh vô cùng xa vời, cô ở đâu thì người khác cũng phải cung phụng cho cô, sao cô có thể nhìn trúng người trong thôn họ được chứ.

Anh Xuyên hỏi: “Cô cả có đến uống rượu mừng của tôi và Yến hay không?”

Triệu Dữ gật đầu: “Cô ấy nói cô ấy sẽ đến đó.”

Triệu Dữ giúp Lưu Xuyên làm không ít việc, một lát nữa Lưu Xuyên phải đi rước dâu rồi. Đột nhiên Triệu Dữ nhớ ra chuyện gì đó, vẻ mặt anh ta thay đổi, anh ta thấp giọng nói: “Anh Xuyên, tôi đi về nhà chút nhé.”

“Đi rước Triệu Bình với An An hả? Được thôi.” Anh Xuyên vui vẻ nói: “Yên tâm đi, tôi biết chú với dì không tiện đến đây mà, tôi đã đặc biệt bảo bố mẹ tôi chừa cơm lại cho bọn họ rồi, lúc nữa anh Dữ nhớ mang về nhé.”

“Ừm.” Triệu Dữ không giải thích nhiều, anh ta đi ngược ánh nắng quay trở về nhà.

Triệu An An với Triệu Bình sớm đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ đợi gần đến giờ thì hai anh em nó sẽ tự đi qua nhà anh Xuyên, bây giờ nhìn thấy anh mình quay về, tụi nó rất ngạc nhiên.

Triệu Dữ nói: “Triệu Bình, em dẫn An An đi qua trước đi.”

Triệu Bình cũng không hỏi thêm, nó dẫn em mình đi trước.

Triệu Dữ đi đến căn phòng vốn là của mình, anh ta hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa: “Cô cả.”

Một lúc sau, cánh cửa bị người ta kéo ra.

Triệu Dữ nhìn rõ cô gái trẻ ở trong phòng, tuy đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng anh ta cũng thơ thẩn mất một lúc.

Cô cả mặc lễ phục màu tím, mang giày cao gót cùng màu cao mười phân, cô cao đến cằm của Triệu Dữ.

Cô giống như một con công xòe đuôi, ánh sáng trên người tỏa ra khắp nơi.

Cô cả nói: “Anh làm gì vậy, cắt ngang việc trang điểm của tôi rồi.”

Triệu Dữ mím môi: “Kỷ Đại Ninh, đi thay đồ đi, chọn bộ đồ nào đơn giản một chút ấy.”

Đại Ninh đóng cửa lại: “Tôi không nghe lời anh đấy.”

Đầu có thể đứt lìa, máu có thể ngừng chảy, nhưng lại không thể không đẹp được. Cô từng trải qua sự đau đớn khi bị hủy nhan sắc, nên cô càng trân quý vẻ đẹp của mình hơn.

Triệu Dữ cau mày, nếu như thật sự để cô cả đi ra ngoài với bộ dạng như thế, thì hôm nay người ta không cần nhìn cô dâu của anh Xuyên là Yến nữa rồi, buổi lễ thành hôn sẽ biến thành buổi trình diễn của cô cả mất.

Cả đời này anh Xuyên chỉ kết hôn một lần, bất luận thế nào Triệu Dữ cũng không thể khiến cho trong lòng cô dâu của anh Xuyên lưu lại một ấn tượng xấu đến như thế được.

“Cô không thay đồ thì hôm nay đừng có đi ra ngoài.”

Đại Ninh đang chọn lựa dây chuyền trong phòng nghe vậy thì khinh bỉ nói: “Anh nghĩ anh là ai chứ, nơi tôi muốn đi thì không ai cản tôi được hết.”

Dám nói chuyện với Triệu Dữ như thế, rõ ràng là do bởi đã có một đoàn vệ sĩ mười bốn người đây mà.

Triệu Dữ nhìn xuống nói: “Kỷ Đại Ninh!”

“Anh nhỏ tiếng xíu đi, người ta cũng đâu có bị điếc đâu!”

Triệu Dữ hết cách với cô rồi, bắt đầu nói đạo lý với cô: “Cô cả à, hôm nay là ngày anh Xuyên và Yến thành hôn, cô cũng biết bọn tôi rất nghèo mà, mọi người đều ăn bận không được đẹp lắm, anh Xuyên với Yến cũng chỉ mặc được đồ đỏ thôi đó, cô cứ thế mà đi thì sẽ khiến cô dâu khó xử!”

Đại Ninh là người hiểu đạo lí mới lạ ấy.

Cô ấy nói: “Các người nghèo, bọn họ ăn bận không được đẹp là lỗi do tôi chắc? Đây là đạo lý gì vậy chứ, cô ta nghèo, tôi phải thể hiện ra là mình nghèo hơn cô ta hay sao? Tôi không làm vậy đấy.”

Triệu Dữ thật sự không còn cách nào khác, anh ta thấp giọng nói: “Kỷ Đại Ninh.”

Đại Ninh mở cửa ra, cô trang điểm rất xinh đẹp, cũng không thèm nhìn Triệu Dữ, dẫn đội vệ sĩ đi tham dự tiệc rượu.

Kể ra thì tiệc rượu ở quê cô cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ, cô cũng rất mong chờ.

Triệu Dữ nắm cổ tay cô lại, giọng anh ta lại thấp hơn hai tone nữa, bất lực dỗ dành cô: “Cô cả à, cô xinh đẹp thế này, khi Yến thấy cô thì sẽ mắc cỡ thẹn thùng lắm, suy cho cùng đây là chuyện lớn trong cả đời cô ta, cô ngoan một chút đi, đừng làm loạn có được hay không?”

Đại Ninh tò mò quay đầu lại.

Cô hỏi Thanh Đoàn trong biển tri thức của mình: “Tôi không nghe lầm đó chứ?”

Thanh Đoàn không nhìn nổi nữa, nó nức nở nói: “Không lầm đâu, anh ta khen cô đẹp đó.”

Trong phút chốc Đại Ninh liền trở nên vui vẻ, hai kiếp người rồi, đây là lần đầu tiên cô nghe Triệu Dữ thừa nhận là cô đẹp đó. Cô nhớ kiếp trước, khi mới gặp Triệu Dữ lần đầu tiên, trong tay anh ta đã có hai công ty nhỏ, thái độ anh ta không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, trước giờ chưa từng nhìn cô nhiều lần chứ đừng nói đến việc khen cô.

Đại Ninh sờ vào mặt mình, cười hi hi ghé sát Triệu Dữ hỏi: “Tôi thật sự đẹp vậy hay sao?”

Triệu Dữ nhìn cô, yết hầu anh ta khẽ động đậy: “Ừm.”

Cũng không biết vì sao khi nói ra mấy chữ này, Triệu Dữ lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Triệu Dữ nhắm mắt nói: “Cô ăn bận bình thường xíu đi.”

“Anh cầu xin tôi đi.”

Dù sao anh ta cũng bị tê liệt rồi: “Tôi cầu xin cô đấy.”

Đại Ninh được dỗ dành đến thích chí, cô kiêu ngạo gật đầu: “Được thôi.”

Môi của Triệu Dữ có chút cong lên.

Cô cả đáng ghét đúng là rất đáng ghét.

Dỗ dành… cũng rất dễ dỗ dành.