Quân Trang Ôn Nhu

Chương 16: Sóng ngầm

- Lệ Trân! Cô đang làm gì vậy hả?

Lệ Trân bị gọi tên thì hoảng hốt đến trắng bệch cả mặt. Đến lúc nương theo anh trăng nhìn thấy Thời Niệm và nhận ra cô chỉ đến đây một mình thì cô ta gần như bình tĩnh lại ngay lập tức.

Trong tiềm thức, Lệ Trân chỉ ghen tị với Thời Niệm chứ chưa bao giờ e ngại trước cô gái nhìn vô cùng đơn giản và yếu đuối này. Vẻ bề ngoài của Lệ Trân cũng trông yếu ớt như vậy, nhưng đó cũng chỉ là lớp vỏ bọc do cô ta cố tình tạo ra để đổi lấy sự ưu ái từ người khác. Con người gai góc và ích kỷ đã và luôn tồn tại trong Lệ Trân từ trước lúc cô ta được nhà họ Lệ tìm đến và nhận cô ta làm "con gái nuôi" của chính bố ruột mình.

Đúng vậy, Lệ Trân tuy mang danh nghĩa được nhận nuôi từ bé nhưng thực tế đó chỉ là cái cớ để nhà họ Lệ hợp thức hóa đứa con ngoài giá thú của ông Lệ mà thôi. Bí mật này có lẽ nhà họ Tần ai cũng ngầm hiểu, chỉ là phải phối hợp giả vờ như không biết để cho cô mặt mũi mà thôi.

- À, Thời Niệm, thì ra là em. Chị đang dạy dỗ Tần Đình một chút. Em xem, thằng bé dạo này hư quá. Chị mới sơ sẩy chút xíu nó đã ăn bậy bạ rồi nôn ói khắp nơi rồi kia kìa.

Thời Niệm nhìn bàn tay với ngón tay còn ướt sũng của Tần Đình mà không thể tin nổi một chữ nào thốt lên từ cái miệng ngọt ngào kia. Quả là một con người lươn lẹo.

- Có thực là tự dưng nôn không? Hay có người ép buộc thằng bé cho tay vào trong cuống họng để gây nôn?

Lệ Trân cười nhạt không trả lời. Thời Niệm nhìn que gỗ trong tay Lệ Trân, trong phút chốc cảm thấy máu nóng dồn lên mặt.

- Dạy dỗ? Chị dạy dỗ cháu của mình bằng đòn roi như thế sao? Vì nó không nói được nên dẫu chị cư xử tàn tệ thế nào thì cũng sẽ không ai quan tâm đến chứ gì?

Thấy lời ngọt nhạt đãi bôi của mình không mang lại kết quả, Lệ Trân cũng không thèm giả vờ nữa, sầm mặt lại gắt lên:

- Chẳng lẽ tôi là dì của nó, phạt nó vài roi để dạy dỗ thì sẽ mang tội ác tày trời hay sao? Cô đừng có xen vào chuyện gia đình của người khác.

- Chồng tôi họ Tần.

- Cô nói gì?

Lệ Trân bị lời nói không đầu không đuôi này làm cho rối não, chỉ phải hỏi rõ lại. Thời Niệm nghiêm mặt nói với cô ta.

- Chuyện gia đình của người khác mà cô nói đến hẳn là chuyện của nhà họ Tần. Đúng lúc, chồng tôi cũng họ Tần và cũng là bố của đứa bé này. Lệ Trân, cô có lẽ đã quên rằng bản thân mình mang họ Lệ, còn trên người Tần Đình chảy dòng máu của họ Tần. Mà đã là con cháu nhà họ Tần thì người ngoài như cô không có quyền hạn gì để đánh chửi nó cả.

Lệ Trân không ngờ cô gái nhìn ngơ ngác và mềm mỏng như Thời Niệm cũng có lúc mồm miệng bén ngót như thế, còn dám đem chuyện huyết thống ra để chẹn họng cô ta. Sống an nhàn sung sướng, ăn trên ngồi trước bao nhiêu năm nay ở cái nhà này, Lệ Trân đã không còn nhớ cảm giác của một người ăn nhờ ở đậu ra sao nữa rồi. Hai chữ "người ngoài" chẳng khác nào cái tát giáng thẳng vào mặt Lệ Trân, khóe môi cô ta run rẩy, chỉ biết quát Thời Niệm:

- Cô...

Từ khi Lệ Trân gặp Thời Niệm đã rất xem thường vẻ ngoài vô hại và nhút nhát của cô, giờ lại nhận ra tình địch thì ra cũng có lúc ăn nói sắc sảo như thế này. Cô ta biết lúc này chẳng thích hợp tranh cãi ồn ào, nếu làm kinh động những người khác thì sẽ khó thu vén, vì vậy chỉ nén giận cười nhạo:

- Cô thì cũng có hơn gì tôi? Cô cũng chỉ là mẹ kế của nó thôi. Nói khó nghe một chút là nhờ ôm cái bụng bầu mới bước được vào cửa nhà này. Cô thử nói xem, cô đem chuyện tôi dạy dỗ cháu của mình đi mách lại thì người trong nhà sẽ tin cô hay tin tôi? Ai ai trong nhà đều biết tôi suýt chút nữa đã trở thành vợ kế của Tần Chinh, họ cũng sẽ chỉ nghĩ rằng cô ganh ghét tôi mà ăn nói quàng xiên, muốn hất tôi ra khỏi nhà này. Khuyên cô, nếu cô thông minh một chút thì đừng có mà đụng vào tôi.

Thời Niệm cũng nhận ra Lệ Trân nói không phải không có lý. Cô mới chân ướt chân ráo về cái nhà này, ngoài một chút tín nhiệm của Tần Chinh thì thật ra là thân cô thế cô, nếu đem chuyện này giũ ra vào lúc này thì cũng sẽ chẳng có ai tin cô. Bởi vì Lệ Trân đã dùng nhiều năm để xây dựng hình ảnh người dì tận tụy, hết mực yêu thương cháu trai của mình, trong mắt người nhà này và nhất là trong mắt bà Tần, cô ta hoàn hảo không tì vết. Bởi thế nên cô ta có thể tự tin mười phần mà tác oai tác quái sau lưng họ.

Thế nhưng Thời Niệm nhìn thân hình co rúm của Tần Đình lúc này, cô không thể kềm được xót xa. Nhìn thái độ cam chịu và phục tùng này của Tần Đình thì đã biết sự hành hạ này thằng bé không phải chỉ mới chịu đựng ngày một ngày hai. Phải trải qua những chuyện kinh khủng như thế nào mới có thể khiến một đứa trẻ từ bỏ phản kháng để biến mình thành một con búp bê vâng lời tuyệt đối như thế kia? Cô nhìn Lệ Trân, gằn giọng:

- Vậy sao? Chúng ta cứ chờ xem. Nhưng tôi cảnh cáo cô, đừng có để tôi phát hiện cô lại hành hạ Tần Đình, đến lúc đó tôi cũng mặc kệ người khác nghĩ thế nào, nhất định cho cô đẹp mặt.

- Quả nhiên là thứ mồ côi đầu đường xó chợ. Tần Chinh biết bộ mặt này của cô chứ?

Thời Niệm kéo Tần Đình đang đứng ngơ ngác bên cạnh Lệ Trân về phía mình, nặn ra một nụ cười tự tin chói mắt trả lời cô ta:

- Biết thì đã sao chứ? Anh ấy cưới tôi vì yêu tôi, giấy hôn thú giờ cũng đã ghi tên tôi. Anh ấy có hối hận thì cũng đã muộn rồi. Đi nào Tần Đình, dì Niệm sẽ đưa cháu về!

Lệ Trân nhìn bóng dáng khoan thai của Thời Niệm dần đi xa, nắm tay xiết lại đâm vào lòng bàn tay rướm máu. Tiện nhân, để xem cô huênh hoang được bao lâu!

Thời Niệm đưa Tần Đình về đến phòng của cậu nhóc. Đây là lần đầu tiên cô bước vào căn phòng này. Phòng rộng rãi thoáng mát, nhưng không gian lại quá lớn so với một đứa trẻ. Có thể tưởng tượng, mỗi khi cánh cửa phòng đóng lại, Tần Đình sẽ trở nên nhỏ bé và cô độc biết bao nhiêu. Ấy thế mà từ khi bốn tuổi thì Tần Đình đã phải ngày ngày sống một mình ở nơi đây, chẳng trách cậu bé hầu như phụ thuộc vào ả Lệ Trân kia.

- Nghe dì nói này Tần Đình. Nếu như chuyện như hôm nay còn xảy ra nữa và dì Lệ Trân lại làm thế với cháu, cứ báo lại với dì. Cháu nên nhớ, cháu không cô độc. Cháu còn có bố, có ông bà sẽ ra mặt thay cháu, đây là người nhà của cháu nên không việc gì phải sợ.

Tần Đình vẫn im lặng nhìn xuống đôi tay của mình, cho đến tận lúc Thời Niệm rời đi vẫn không hề phản ứng lại lời nào của cô. Thời Niệm thở dài, đứa trẻ non nớt như cậu bé dù sinh ra trong gia đình phú quý cũng chẳng khá hơn cô là bao, rốt cuộc cũng không thể tránh khỏi tủi hờn vì côi cút.

Buổi tối khi Tần Chinh trở lại, Thời Niệm làm như vô tình nhắc đến Tần Đình ở trước mặt anh. Cô cũng từng cảm thấy thái độ giữa cha con bọn họ quá mức bình thản, Tần Đình cũng không hề gần gũi cha mình như những đứa trẻ khác. Nguyên nhân là do đâu?

- Khi Lệ Châu còn sống thì thằng bé không như thế này. Nó là một đứa trẻ hiếu động và hiểu chuyện, mỗi khi tôi từ đơn vị trở về nhà sẽ đeo bám không buông ra. Thế nhưng từ lần rơi xuống nước sau khi mẹ nó mất, thằng bé không nói chuyện nữa, cũng từ chối mọi sự đụng chạm và chăm sóc của chúng tôi, người duy nhất có thể đến gần và chăm sóc cho nó chỉ có Lệ Trân. Cho nên bao nhiêu năm nay, mặc dầu có lúc thái độ của cô ta có lúc quá đáng, chúng tôi cũng chưa từng có ý nghĩ tách hai dì cháu ra.

Thời Niệm nghĩ chính vì sự phụ thuộc tuyệt đối này mà Tần Đình chưa bao giờ phản kháng hay tố giác nhưng hành vi ngược đãi của Lệ Trân đối với cậu bé, bởi vì Tần Đình đã được cô ta dạy dỗ sống xa cách với người thân ruột thịt của chính mình rồi. Cô muốn giúp Tần Đình, nhưng cô không thể nóng vội. Nhất định phải xây dựng được lòng tin và khiến Tần Đình cảm thấy an toàn thì mới có cơ hội kéo cậu bé ra khỏi người đàn bà mưu mô kia.

Rốt cuộc thì Thời Niệm vẫn không nói cho Tần Chinh biết về những việc làm của Lệ Trân. Thay vào đó, cô trở nên quan tâm đến Tần Đình hơn, suốt những bữa cơm chung vẫn tỉ mẩn gắp thức ăn cho cậu bé, bỏ ngoài tai những lời can ngăn đầy ôn nhu của Lệ Trân. Hạ Trúc Đồng lặng lẽ quan sát hết thảy, dường như cũng nhận ra sóng ngầm giữa hai người phụ nữ, rốt cuộc thái độ đối với Thời Niệm lại ấm áp thêm mấy phần.