Một đêm không mộng mị của hai người và cũng là một đêm mất ngủ với nhiều người.
Sáng sớm sau khi chạy bộ thể dục xong, Tần Chinh đã một mình đến phòng của bà Tần. Ông Tần đã đi làm từ sớm, chỉ có Lệ Trân đang quấn quýt trước sau hầu hạ bà ấy dùng bữa sáng.
Trải qua việc mất mặt tối hôm qua trước mặt con trai và con dâu, ban đầu thái độ bà Tần dành cho cô ta cũng không được tốt lắm. Nhưng mà Lệ Trân vốn đã nắm rõ tính tình của bà trong lòng bàn tay, cho nên rất dễ dàng tìm cách để bà hài lòng mà cho cô ta chút sắc mặt tốt. Lần này có hơi khó khăn, nhưng đến khi dùng bữa xong thì bà Tần đã không còn khó chịu với Lệ Trân như lúc ban đầu.
Thu Cúc với gò má còn đôi chút đỏ ửng đứng bên cạnh nhìn Lệ Trân ra sức nịnh nọt, trong lòng xem thường vô kể. Cùng là con chó luồn cúi trước mặt người khác, cao sang hơn bọn người hầu như cô ta ở chỗ nào mà cứ ra vẻ lá ngọc cành vàng?
Bà Tần thấy Tần Chinh bước vào với vẻ mặt hằm hằm thì cảm thấy càng lúc càng chán ghét Thời Niệm. Tuy lúc xưa Tần Chinh ở nhà cũng không thân thiện với bà bao nhiêu nhưng chưa từng ra mặt chống đối bà vì một người phụ nữ khác. Đứa con dâu đầu tiên do bà đích thân chọn lựa là Lệ Châu lại dịu hiền ngoan ngoãn, dù sức khỏe yếu ớt cũng chưa hề có một lần nào chọc bà không vui. Giờ đây con trai có vợ mới đã quên hiếu kính mẹ, bảo bà làm sao có thể cho Thời Niệm sự tán thành được?
- À, mới sáng sớm anh đem cái thái độ đó đến đây để hỏi tội bà già này đấy à?
Tần Chinh vừa bước vào chưa kịp lên tiếng thì bà Tần đã cất giọng cạnh khóe. Đứng trước thái độ không phân biệt phải trái muốn gây sự của mẹ, Tần Chinh kềm lại tính tình, nhẫn nại giải thích:
- Đêm qua con đã hứa sẽ đến nói chuyện với mẹ, lát nữa con có việc ra ngoài nên con mới đến sớm. Mẹ có thể nói rõ lý do thật sự vì sao tối hôm qua lại dẫn người xông vào phòng vợ chồng con được rồi.
Cạch!
Trực tiếp như vậy cũng tốt, bà Tần đặt chén trà lên mặt bàn, nhìn chằm chằm Tần Chinh:
- Tốt lắm! Vậy tôi hỏi anh, anh bảo hai người yêu nhau cuồng nhiệt đến chưa cưới đã có thai, tại sao vợ chồng anh lại có thái độ xa cách như vậy. Vợ anh còn không gọi thẳng tên chồng? Vợ chồng mới cưới lại ngủ riêng là sao?
- Đó là chuyện riêng của vợ chồng con, mẹ quan tâm hơi rộng rồi đấy. Nhưng mà nếu như lần này có thể thỏa mãn sức tò mò của mẹ và sự xét nét của một số người nào đó...
Vừa nói, ánh mắt sắc như dao của anh lướt từ khuôn mặt yếu đuối của Lệ Trân đến ánh mắt trốn tránh của Thu Cúc. Lệ Trân còn đỡ, cô ta còn có thể đáp lại anh bằng một nụ cười gượng gạo, còn Thu Cúc thì chỉ biết cúi đầu run rẩy.
- Sở dĩ cô ấy có thái độ xa cách với con và con phải ngủ riêng là vì bọn con mới cãi nhau trước khi về nhà. Vợ chồng mà, đầu giường tranh cãi thì cuối giường cũng hòa thuận mấy hồi. Mẹ không cần đa nghi quá, cũng đừng nên nghe lời xúi giục mà làm chuyện mất thân phận như tối qua.
- Mẹ có làm gì thì cũng chỉ vì quan tâm đến con, sợ con ở trong quân ngũ lâu ngày rồi không biết được lòng dạ đàn bà thế nào, sẽ bị người ta xỏ mũi dắt đi. Nếu như vì vậy mà con thấy khó chịu, thì thôi, từ giờ về sau mẹ mặc xác con. Sướиɠ hay khổ thì tùy con lựa chọn.
Tần Đình thấy mẹ mình xuống nước như vậy thì cũng không có lý do gì để tạo nên hiềm khích không đáng giữa hai mẹ con, làm vậy chỉ khiến Thời Niệm thiệt thòi khi anh không có mặt ở nhà. Nghĩ như vậy, giọng anh càng trở nên mềm mỏng, cũng tiện thể tìm mục tiêu khác đánh lạc hướng mẹ mình:
- Con đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi, mẹ không cần phải nhọc lòng như vậy. Mẹ chỉ cần lo cho em gái con có tấm chồng ổn định là đủ. Năm nay nó không còn nhỏ nữa, con gái con đứa mà lông bông bên ngoài mới là đáng lo.
Nhắc đến đứa con gái út đang du học ở trời Tây, quả nhiên sự chú ý của bà Tần bị lôi kéo. Sau khi dặn dò anh đưa vợ đến phòng ăn dùng bữa vào tối nay thì vẫy tay đuổi anh ra ngoài, tiếp theo đó là nhấc điện thoại gọi một cú đường dài cho con gái yêu, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện lệch múi giờ.
Tần Minh Minh đang trong giấc ngủ say giữa đêm bị mẹ mình dựng đầu dậy hối thúc lập gia đình, cô mơ hồ hứa hẹn gì cũng không nhớ. Tất cả đều nhờ hồng phúc của người anh thứ của cô, bình thường nhìn như chân chất thật thà lại có lúc gian giảo bất ngờ thế này. Đúng là tiềm lực con người là vô tận, chỉ cần khơi gợi đúng thời điểm mà thôi.
Bữa cơm tối đông đủ của cả nhà họ Tần lại diễn ra. Còn vài ngày nữa vợ chồng Tần Chiến phải trở về nơi anh công tác, mấy ngày nay đưa vợ về nhà mẹ đẻ ở, vừa mới trở lại ban chiều. Hạ Trúc Đồng không biết từ đâu nghe được chuyện khôi hài tối hôm qua, suốt bữa cơm cứ nhìn Tần Chinh chăm sóc chu đáo cho vợ rồi liếc Lệ Trân cười tủm tỉm, đó chính là sự chế nhạo trong im lặng.
Gương mặt Lệ Trân xám xịt lại, thế nhưng cô ta hình như rất e ngại Hạ Trúc Đồng, dù đáy mắt chất đầy căm giận, bàn tay để dưới gầm bàn đã thành một nắm đấm siết chặt nhưng vẫn không dám để lộ cho mọi người thấy mình đang không vui.
Tần Đình ngồi giữa Lệ Trân và Thời Niệm, cậu nhóc giống như cảm ứng được dì lớn không vui, vì vậy lặng lẽ dịch ghế xa khỏi Lệ Trân.
Thời Niệm ngồi bên cạnh cảm thấy rất lạ. Theo lý thuyết nếu như Lệ Trân đã chăm sóc Tần Đình từ tấm bé đến giờ thì cậu nhóc hẳn phải quấn quýt cô ta rất nhiều. Nhưng từ những lần tiếp xúc giữa ba người, Thời Niệm nhận ra dường như cậu nhóc rất sợ những cử chỉ chăm sóc gần gũi của cô ta.
Thời Niệm lặng lẽ gắp một chút thịt bò trong đĩa đặt vào chén Tần Đình, cậu nhóc liếc nhìn cô rồi nhìn sang Lệ Trân, thấy dì lớn vẫn đang cúi mắt suy nghĩ không chú ý đến mình thì vội gắp cho vào miệng. Thời Niệm nhìn ra cậu bé thích món này, vì vậy tiếp tục gắp thêm vài lần nữa. Cho đến lần cuối cùng, giọng nói dịu dàng của Lệ Trân vang lên:
- Ây da, Thời Niệm à. Tần Đình xưa nay không thích ăn thịt, em đừng gắp cho nó, sẽ lãng phí đồ ăn. Dì nói có đúng không, Tần Đình?
Tần Đình giật bắn cả người, vội vàng gật nhẹ đầu, sau đó xoay mặt qua góc độ mà Lệ Trân không nhìn thấy, len lén đưa tay lên lau vệt mỡ trên môi. Lệ Trân vẫn đon đả nói với Thời Niệm:
- Từ nhỏ Tần Đình đã rất kén ăn, đồ bổ dưỡng thịt thà đều không đυ.ng vào, nếu ép nó ăn thì kiểu gì sẽ ói ra hết. Người làm dì như chị cũng không có cách nào. Đây cũng là nguyên nhân bao nhiêu năm nay chị không thể rời xa nó. Em gái chị số mỏng chỉ để lại một đứa con này, chị thật sự không đành lòng bỏ nó không lo.
Phía bàn đối diện vang lên tiếng cười gằn của Hạ Trúc Đồng, nhưng Lệ Trân lại chọn lựa giả điếc, chỉ dịu dàng gắp chút rau xanh giục Tần Đình ăn hết. Cậu nhóc cúi đầu im lặng tiếp tục gảy cơm trong chén.
Thời Niệm ngồi bên cạnh cảm thấy vô cùng hoang mang, rõ ràng ban nãy Tần Đình không hề từ chối số thức ăn mà cô gắp cho, còn ăn rất ngon lành, nơi nào giống đứa trẻ biếng ăn tột độ như lời của Lệ Trân? Còn nữa, Tần Đình chỉ là không nói được nhưng tại sao sức khỏe lại có thể sa sút như vậy, cả người ốm tong teo không có sức sống?
Kết thúc bữa cơm, Tần Chiến và Tần Chinh theo ông Tần vào phòng sách nói chuyện, những người còn lại thì ai về chỗ người nấy. Thời Niệm cảm thấy nóng bức nên vòng ra dãy hành lang cạnh hồ nước để hóng mát.
Trăng mười sáu treo cao, toàn bộ khu vườn chìm trong làn ánh sáng dịu nhẹ, sáng đến độ có thể thấy rõ mặt người. Một loạt tiếng "bịch, bịch" thu hút sự chú ý của Thời Niệm, lẫn trong đó là tiếng thút thít khe khẽ của một đứa trẻ. Thời Niệm nhẹ nhàng bước gần hơn tới phía sau mỏm đá non bộ, dưới ánh trăng cô nhìn thấy rất rõ ràng cảnh tượng kia. Tần Đình đang nằm rạp dưới đất, Lệ Trân thì đang cầm một que gỗ lớn với bộ mặt hung tợn, gằn giọng chửi rủa:
- Đồ phế vật! Mày ăn có ngon không? Ai cho mày lá gan động vào đồ ăn khi chưa có sự cho phép của dì?
Tần Đình không dám khóc to, chỉ dám thút thít rồi dùng đôi bàn tay bé xíu xoa lên cánh tay và cả bên hông mình. Bên cạnh chỗ cậu bé là một bãi nôn lớn, dường như tất cả những thứ ăn trong bữa tối đã chẳng còn giữ lại được chút gì.
Thời Niệm dợm chân bước tới, chưa kịp lên tiếng đã thấy Lệ Trân kéo Tần Đình đứng dậy, giọng nói đã tan hết nanh nọc, mà rờn rợn kề bên tai Tần Đình nói gì đó. Tần Đình lắc đầu điên cuồng, ánh mắt sợ hãi tột độ. Thời Niệm không chịu nổi nữa liền bước tới.