Quân Trang Ôn Nhu

Chương 13: Độc phụ

Trời dần về khuya, bóng trăng chênh chếch đã dần đi đến đỉnh đầu soi rõ một vùng nước mây bàng bạc. Trên dãy hành lang vắng vẻ vang lên một loạt tiếng bước chân vội vã, cuối cùng im bặt trước cánh cửa một căn phòng đóng kín. Đèn trong phòng đã tắt từ lâu, chừng này người cũng đã ngủ say mất rồi.

Bà Tần khoác một chiếc áo khoác dài tựa vào một người giúp việc nữ khỏe mạnh, chẳng hiểu sao đi đến chỗ này bản thân lại bắt đầu chùn bước. Thế nhưng Lệ Trân không cho bà cơ hội đổi ý, cô ta liếc mắt ra hiệu với người phụ nữ bên cạnh. Trước ánh mắt sắc lạnh của Lệ Trân, người kia run rẩy đẩy ra cửa phòng.

- Bật đèn lên đi!

Giọng nói nhẹ nhàng pha lẫn chút hưng phấn của Lệ Trân vang lên. Đèn bật sáng, sự chú ý của mọi người đều dồn về chiếc giường nằm ở góc phòng, đồng loạt hít một hơi thật mạnh. Tôi tớ giật mình không dám liếc nhìn loạn, đều cúi mặt nhìn sàn nhà, bà Tần cũng đưa tay che trán rồi quay mặt sang hướng khác, chỉ có Lệ Trân là đứng như trời trồng với khuôn mặt trắng bệch.

Tần Chinh vớ vội chiếc chăn che đến cằm của Thời Niệm, sau đó áo cũng không kịp khoác đã ngồi dậy quát to về đám người mới xông vào phòng:

- Mấy người đang làm cái trò gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt lại kéo cả đống người xông vào phòng của vợ chồng tôi, xem tôi chết rồi phải không? Cút!

Tiếng quát cuối cùng vừa dứt, tôi tớ đã lục tục kéo hết ra ngoài, chỉ còn lại bà Tần ngây như phỗng cùng Lệ Trân đang vặn vẹo xoắn muốn nát chiếc khăn trên tay.

- Chinh à, mẹ, mẹ chỉ định..., Lệ Trân, con xem...

Bà Tần cảm thấy mất mặt đến mức muốn độn thổ khi đối diện với cơn giận phừng phừng của con trai. Lệ Trân nuốt xuống nghẹn ứ trong lòng, cười gượng gạo thay bà Tần giải vây:

- Nửa đêm em tỉnh lại không thấy Tần Đình đâu cả, nên đã đi tìm khắp cả nhà mà không được. Có người thấy nó đi loanh quanh gần đây, cho nên...

- Cho nên các người mang bộ sậu như đi bắt gian tại giường xông vào phòng riêng của vợ chồng tôi thế này à?

Lệ Trân á khẩu không trả lời được, lúc này bà Tần cũng lấy lại sự bình tĩnh liền quát anh:

- Đủ rồi! Tôi là mẹ chẳng lẽ không thể bước vào phòng anh nửa bước hay sao? Anh quen làm thủ trưởng cũng đừng đem cái thói hở ra là quát nạt người khác trở về cái nhà này. Anh có vợ thì quên mẹ, quên cả đạo hiếu kính trên nhường dưới. Tần Chinh, anh muốn tạo phản à?

Tần Chinh vẫn còn chưa hết giận, định đứng dậy tranh cãi tới cùng chuyện này, nhưng có một bàn tay nhỏ mát lạnh nhẹ nhàng chạm vào người anh nhắc nhở, suy đị tính lại anh liền kềm cơn giận lại không phát tác. Nhìn sự có mặt của những người trong phòng, nhất là người hầu có tên Thu Cúc và Lệ Trân, xem như anh cũng biết lý do vì sao mẹ anh lại muốn thăm dò phòng anh lúc này rồi.

- Mẹ về phòng đi. Sáng ngày mai con sẽ tìm mẹ để nói chuyện. Con chỉ muốn nhắc nhở mẹ cần tỉnh táo một chút. Mẹ là nữ chủ nhân của cái nhà này, phải thật cẩn trọng đừng nghe theo lời xu nịnh của kẻ dưới mà làm mất thân phận của chính mình.

Ánh mắt anh nhìn về Thu Cúc sắc như dao, cô ta không kềm được rùng mình rụt về phía sau. Lệ Trân cũng tái mặt vì sáu chữ "lời xu nịnh của kẻ dưới". Hóa ra trong mắt của Tần Chinh, cô ta lại được xếp ngang hàng với kẻ ăn người ở trong nhà, đúng là một chút mặt mũi anh cũng không muốn dành cho cô ta. Lệ Trân nghiến răng, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười méo mó đến định đỡ lấy bà Tần ra ngoài.

Từ nãy đến giờ Thời Niệm vẫn im lặng để mặc cho Tần Chinh giải quyết, thậm chí còn không lộ cả mặt. Coi như bà Tần có muốn bới lông tìm vết gì đó vẫn chưa tìm được cơ hội.

Bà Tần nhìn vạt áo rộng mở của con trai, lại nhìn đống chăn gối lộn xộn trong phòng, nhớ đến cảnh tượng hai người đang quấn lấy nhau trên giường lúc nãy, trong lòng thầm mắng Thời Niệm không biết xấu hổ, bụng lớn như vậy vẫn còn bày trò câu dẫn đàn ông. Bà ấy hoàn toàn quên mất lý do mình xông vào phòng là vì tin lời Lệ Trân, là nóng lòng muốn chứng thực mối quan hệ vợ chồng giả của con trai và đứa con dâu này

- Tôi về đây. Nhắc nhở với vợ anh một chút, sắp làm mẹ rồi phải biết tiết chế một chút. Phụ nữ phải giữ phụ đức, sao cứ giở trò dụ dỗ đàn ông ra như vậy? Anh bênh vực nó như vậy, để nó có cơ hội leo lên đầu tôi ngồi hay sao?

Thoáng thấy sắc mặt Tần Chinh trở nên đen thùi và có dấu hiệu bộc phát giận dữ, Lệ Trân vội vàng kéo bà Tần bước ra ngoài, trong lòng tràn đầy thất vọng lẫn căm tức. Cô ta không muốn chịu đựng một mình, chờ đến lúc dàn xếp dỗ dành bà Tần đi ngủ xong xuôi liền mới bước ra ngoài tìm người để tính sổ.

Chát! Chát! Chát!

Ba cái tát liên tục trút xuống khuôn mặt của Thu Cúc. Cô ta ôm lấy khuôn mặt cùng khóe môi rớm máu bật khóc, nhưng tuyệt không dám thốt lên lời cầu xin khi đối diện với ánh mắt oán độc của Lệ Trân. Người phụ nữ xinh đẹp kia lúc này đã trút bỏ dáng vẻ hiền lành hiểu chuyện thường ngày, lộ nguyên hình là một người đàn bà nanh nọc:

- Khốn kiếp! Xem cô đã làm chuyện tốt gì kia kìa! Còn dám vỗ ngực bảo đảm với tôi là hai người đó không hề ngủ chung. Vậy thì cảnh tượng lúc nãy là cái gì? Cô thu của tôi nhiều tiền như vậy, lại bán cho tôi tin tức không đáng một xu, hại tôi mất hết uy tín trước mặt mụ già kia. Cô chờ xem tôi xử lý cô thế nào nhé!

- Không phải mà, cô Lệ Trân. Tôi thật sự nghe thấy mợ Ba gọi cậu ấy là "anh Tần", cũng chính tay tôi ôm chăn mền đi cùng quản gia Châu đến đó. Bọn họ nhất định có gì đó muốn giấu giếm, nếu không cũng không cần có thái độ như vậy với nhau.

Cũng vì tin mật báo này mà cả đêm hôm đó Lệ Trân nôn nao không ngủ được, sáng sớm hôm qua đã vội gõ cửa phòng hai người để xem xét tình hình. Lúc nhìn thấy chiếc gối nằm dưới đất, cô ta đã vờ làm rớt khăn tay để sờ lên mặt sàn. Vẫn còn ấm, chứng tỏ nó được phủ một lớp chăn suốt cả đêm, phòng chỉ có hai người thì trải hai ổ chăn để làm gì?. Chính vì vậy mà cô ta vô cùng tin tưởng lời của Thu Cúc, vội vàng mách lại với bà Tần để lật tẩy Tần Chinh cùng Thời Niệm.

Chẳng thể ngờ lúc mở cửa phòng ra lại nhìn thấy một màn bỏng mắt, cả hai người quần áo xốc xếch đang ôm lấy nhau trên giường, thậm chí Tần Chinh còn hôn Thời Niệm. Giờ thì hay rồi, cô ta đã đánh rắn động cỏ. Cho dù bọn họ thật sự có vấn đề gì thì đã có tâm cảnh giác cao độ rồi, về sau muốn bóc trần hai người này lại càng khó khăn. Bà Tần cũng sẽ vì chuyện này mà không tin tưởng cô ta thêm nữa, công trình quỵ lụy kiên nhẫn hầu hạ mụ già khó tính bao nhiêu năm cứ như vậy bay đi hơn phân nửa. Lệ Trân căm tức mà không có chỗ xả, nên Thu Cúc được chọn làm bao cát để trút giận.

- Tôi mặc kệ cô dùng cách nào và mất bao nhiêu thời gian, tôi muốn có bằng chứng rõ ràng. Trong thời gian đó, cô đừng nên gặp gỡ riêng tôi để tránh bị người khác biết về mối quan của chúng ta.

Lệ Trân định lướt ngang Thu Cúc để rời đi, trước khi cất bước đã chồm tới mỉm cười độc địa, thì thầm vào tai cô ta:

- Nếu như cô còn thất trách thế này một lần nữa, tôi không đảm bảo việc cô ăn trộm trang sức rồi đổ vấy cho Thu Hương, hại cô ta nhảy giếng để rửa oan có bị phanh phui hay không... Cho nên, thông minh lên một chút! Biết chưa?

Nghe nhắc tới cái tên Thu Hương, cả người Thu Cúc run lên bần bật. Cái chết của Thu Hương cùng sự kiện chiếc vòng trang sức bị đánh cắp kia chính là tử huyệt của Thu Cúc. Kể từ khi bị Lệ Trân bắt thóp, cô ta đã phải cam chịu làm con chó săn không có tôn nghiêm, thay ả ta làm biết bao nhiêu việc khuất tất dơ bẩn.

Trước khi Lệ Trân đến đây, xung quanh bà Tần cũng dập dìu oanh yến, người hầu tâm phúc cũng có tận mấy cô gái trẻ. Thế nhưng chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, Lệ Trân đã khiến bọn họ ngậm ngùi đứng bên lề. Người thì bị bắt chẹt đến mức xin đi chỗ khác hầu hạ, kẻ lại bị vu oan giá họa đến mức phải lấy cái chết để chứng minh trong sạch. Thu Cúc vì một số tiền hậu hĩnh mà Lệ Trân bỏ ra làm mồi đã vu oan cho người chị em tốt của mình, cũng thành công biến mình thành tay sai thấp kém cho Lệ Châu bao nhiêu năm nay.

Khi xưa địa vị mợ Ba nhà này của Lệ Trân chắc như nằm trong lòng bàn tay, đối với lời sai bảo của Lệ Châu thì Thu Cúc tuyệt đối nghe theo, cô ta sai đâu thì đánh đó. Bù lại, trong nhà này địa vị của Thu Cúc cũng được nâng cao không kém, ô ta trở thành một người hầu có tiếng nói và được nhiều món hời béo bở. Ai mà ngờ được, con đường vinh hoa của lệ Trân đột nhiên xuất hiện cô gái kia ngáng trở, Lệ Trân không phục, Thu Cúc lại càng không. Thu Cúc vuốt lại gò má đang đau rát, hạ quyết tâm sẽ lập công chuộc lỗi để giúp Lệ Trân lấy lại vị thế ngày xưa, có như vậy, cô ta mới có thể trở lại nhưng tháng ngày ăn trên ngồi trước như vậy.

Bọn họ không biết là, toàn bộ diễn tiến cuộc nói chuyện đã lọt vào một đôi mắt đen sâu kín ở cuối dãy hành lang tối om bên cạnh. Đêm sâu khôn cùng, lòng người cũng tiện đà nhuốm màu đen tối.