Quân Trang Ôn Nhu

Chương 12: Tâm tư phụ nữ

Trong nhà không phải thiếu người làm để sai bảo những việc pha trà rót nước thế này, cho nên nếu như bà Tần bắt buộc Thời Niệm phải động tay vào thì chỉ có thể là vì muốn gây khó dễ cho cô mà thôi.

Thời Niệm nhìn chiếc bàn để dụng cụ và một số lượng lớn hộp trà trên kệ trong phòng trà, cô đã phần nào hiểu rõ nét mặt vui sướиɠ mà cố kìm nén của Lệ Trân khi nãy. Còn cơ hội nào tốt hơn thế này để làm cô mất mặt trước mặt nhà chồng và cả khách khứa cơ chứ?

Bà Tần cùng Gia Minh cũng không trò chuyện rôm rả như lúc nãy nữa, không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về cô gái đưa lưng về phía họ đang lúi húi bên kệ trà. Chỉ thấy cô ấy làm một loạt động tác rất thành thạo, một lát sau đã bê lại bốn cốc trà thơm ngát.

Bà Tần nhìn cốc trà đặt trước mặt, trong lòng âm thầm giật mình. Chẳng những Thời Niệm chọn đúng loại trà mà bà yêu thích mà độ nóng và mực nước cũng vừa in không khác gì mọi ngày. Vốn đã chuẩn bị đủ loại câu từ mỉa mai nếu như cô làm không tốt, bây giờ bà Tần cũng chẳng biết phải mở miệng nói gì. Bà ấy liếc mắt nhìn Lệ Trân đang đứng bên cạnh, thấy sắc mặt cô ta cũng không tốt lắm, hai người tạm thời không thể làm gì khác hơn.

Bà Tần hừ nhẹ, cũng không gọi Thời Niệm đang đứng ngồi xuống, bỏ mặc cô đứng như một người hầu trước mặt khách lạ.

Lệ Trân cũng xem như không thấy, không hề có một lời nhắc nhở bà Tần chuyện này, bản thân cũng cảm thấy hả hê vì chút trò đày đọa nhỏ nhen này của bà Tần. Nhớ đến sự chăm sóc và thái độ ôn nhu mà Tần Chinh dành cho Thời Niệm ban sáng, Lệ Trân siết chặt chiếc khăn lụa trong tay, cười gượng gạo khen ngợi:

- Không ngờ em pha trà tốt như vậy, cũng đỡ cho dì Tần phải tốn công dạy dỗ. Đây là cố ý đi học để về phụng dưỡng dì Tần à?

Đến đây thì coi như Thời Niệm đã cảnh giác cao độ với loại người miệng cười thơn thớt nói lời chụp mũ như cô ta, cô chỉ đứng thẳng cười khẽ lắc đầu.

- Không phải. Đây là những thứ em học hỏi được khi đi làm nhân viên phục vụ trong hội quán trà hồi những năm học cấp ba thôi ạ. Chút kiến thức học lóm được, nào dám khoe khoang không cần sự chỉ dạy của mẹ chồng.

Hai tiếng "mẹ chồng" nhẹ hẫng nhưng có tác dụng chẳng khác nào một cái tát giáng lên mặt Lệ Trân. Sắc mặt cô nàng trở nên khó coi trong chớp mắt, mở miệng muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc cũng chỉ đỏ hoe mắt bám lấy vai bà Tần.

Bà Tần cũng cảm thấy trong lời nói nhẹ nhàng của Thời Niệm có thâm ý, giống như nhắc nhở bà phân biệt đâu mới là đứa con dâu được con trai bà lựa chọn. Càng nghĩ bà ấy lại càng muốn trách móc Tần Chinh. Vốn dĩ bà đã nhắm được một cô gái nết na hiền thục, trăm y ngàn thuận theo ý bà như Lệ Trân, thế mà Tần Chinh sống chết không chịu, còn dở chiêu đi biền biệt cả năm không về nhà. Kéo mãi kéo mãi rồi đưa một cô gái nhà quê về làm mợ Ba nhà này, bà Tần nghĩ đến những lời bàn tán về con dâu mới mà sau này sẽ gặp phải, càng nghĩ lại càng ngứa mắt khi nhìn Thời Niệm.

Lệ Trân đã bao nhiêu lần khéo léo tố khổ ở trước mặt bà Tần, nhập vai một cô gái khổ sở về tình cảm hết sức hoàn mỹ, người đã hy sinh bao nhiêu năm tuổi thanh xuân nhưng không nhận được đền đáp. Bà Tần vốn mềm tai lại mềm lòng, cảm thấy nhà bọn họ khiến Lệ Trân thua thiệt, cho nên càng cho cô ta rất nhiều sự ưu ái. Có thể nói quyền hạn và sức ảnh hưởng của cô ta chỉ kém mợ Ba nhà này một cái danh phận mà thôi. Ai có ngờ được Tần Chinh lại cưới một cô gái xa lạ về, còn ễnh cả bụng ra, trực tiếp đánh nát giấc mộng làm dâu hào môn của Lệ Trân, cô ta không hận đến nghiến răng mới là lạ, thế mà còn phải thơn thớt cười nói chị chị em em với Thời Niệm. Nhìn Lệ Trân yếu thế nhẫn nhịn như vậy, bà Tần lại càng thương xót cô ta hơn.

Người đàn ông tên Gia Minh kia chỉ im lặng uống trà, đồng thời quan sát từng đợt sóng ngầm giữa ba người phụ nữ ở đây. Anh ta chỉ thấy mặc dù phải đứng yên từ nãy giờ, vẻ mặt của Thời Niệm cũng không tỏ ra khó chịu, nhất thời nhịn không được tò mò hỏi thăm:

- Chẳng hay chị Tần đây đang làm công việc gì?

Thời Niệm không nghĩ anh ta lại trực tiếp nói chuyện với mình, mắt thấy bà Tần đang liếc nhìn mình với vẻ khó chịu, thế là cũng thuận theo trả lời ngắn gọn:

- Là giáo viên mầm non ạ.

- Ra vậy. Cô Thời dạy ở trường nào trong thành phố nhỉ?

Thời Niệm nói ra tên ngôi trường cũ của mình, cô cũng không chú ý đến việc giữ gìn thông tin cá nhân cho lắm, dù sao thì cô cũng đã thôi việc không còn dạy ở đó nữa rồi. Anh ta gật gù ra vẻ đã hiểu, rốt cuộc từ đó đến lúc ra về chỉ phóng tầm mắt lên gương mặt xinh đẹp của Thời Niệm, bỏ mặc ánh mắt tăm tối và ánh nhìn ghét bỏ của Lệ Trân đang đứng phía sau bà Tần.

Bà Tần nhìn bóng Gia Minh khuất sau cửa, rốt cuộc cũng gọi Thời Niệm ngồi xuống:

- Anh họ của Lệ Trân từ xa mới đến thăm nó, tôi giữ lại nhà mình chơi vài ngày. Bây giờ coi như cô cũng là mợ Ba của nhà này, phải biết phép tắc cư xử và thái độ tốt với người ta chứ?

Đây là trách móc cô nói chuyện lạnh lùng với anh họ kia sao? Nếu như cô nói năng nhiệt tình, thái độ vồ vập thì thể nào bà Tần chẳng chụp mũ cô lẳиɠ ɭơ không khuôn phép. Thời Niệm không muốn gây tranh cãi, chỉ nhỏ giọng "Dạ" rồi xin phép ra về.

Bóng cô vừa khuất sau cửa, Lệ Trân đã ngồi xuống bên cạnh bà Tần với đôi mắt đỏ hoe. Bà Tần thương xót vỗ về cô ta:

- Ai da, xem như ta cũng hết cách rồi. Chẳng phải con bảo hạng gái quê mùa như cô ta nhất định không biết mấy trò văn nhã pha trà, đàm đạo hay sao? Ta đã cố ý kêu cô ta tới để có cơ hội khiến cô ta mất mặt, có ngờ đâu... Lệ Trân à, ta nghĩ... hay là chúng ta nên chấp nhận thực tế đi.

- Không được, dì Tần! Dì hết thương con rồi sao?

Lệ Trân vừa nghe bà nói thế đã vội vàng quỳ xuống lắc đầu kêu lên, nước mắt bắt đầu rơi xuống như mưa, cô ta gục đầu lên chân bà Tần khóc như xé gan xé ruột.

Tiếng khóc nức nở khiến bà Tần quýnh quáng lên, chỉ biết dỗ dành trong sự bất lực:

- Ta cũng hết cách rồi. Bọn nó đã đăng ký kết hôn, bụng cô ta cũng đã lớn như vậy. Dẫu nói thế nào thì đó cũng là máu mủ của nhà họ Tần này, không thể để nó trôi nổi bên ngoài. Vả lại hiếm khi thấy Tần Chinh đối xử với người phụ nữ nào tốt như nó. Con cũng từng thấy tình cảm của nó và Lệ Châu khi xưa đó thôi, nhạt như nước ốc! Con gái à, con phải chấp nhận sự thật thôi. Đừng lo lắng, ta sẽ tìm cho con một mối lương duyên tốt đẹp không kém, nhất định sẽ không để con chịu thiệt thòi.

Lệ Trân vẫn gục đầu nức nở không ngừng, đến chừng bà Tần bắt đầu cảm thấy khó chịu vì những giọt nước mắt và sự cố chấp của cô ta, Lệ Trân mới ngước gương mặt đẫm nước mắt lên hỏi nhỏ:

- Nếu lỡ như tình cảm của hai người bọn họ không hề tốt đẹp như những gì chúng ta thấy, thì thế nào?

- Con nói gì vậy?

Lệ Trân quệt nước mắt trên mặt, ánh mắt bắt đầu sáng rực:

- Con hỏi là, nếu như con có thể chứng minh hai người đó có vấn đề bí mật không thể nói ra hay là bọn họ không yêu thương gần gũi như dì nghĩ, dì sẽ vẫn tiếp tục tác hợp cho con và Tần Chinh chứ, dì Tần?

Bà Tần bị câu hỏi bất ngờ này làm cho bối rối, trong nhất thời cũng không biết trả lời thế nào, chỉ lắp bắp hỏi:

- Thế, thế nào?

Lệ Trân từ từ đứng dậy, kề sát tai bà Tần thì thầm vài câu. Chỉ thấy đôi mày bà Tần chau lại, thần sắc trở nên tối tăm:

- Con chắc chắn là mình không lầm lẫn gì chứ?

- Chắc chắn ạ. Con đã đích thân kiểm chứng. Chuyện này vô cùng có khả năng.

Bàn tay bà Tần vỗ nhẹ lên mặt bàn, một lúc sau mới nghiêm khắc bảo với Lệ Trân:

- Ta tin con lần này. Nhưng nếu như lời con nói không phải sự thật thì đây là lần cuối cùng ta đứng về phía con. Hiểu không?

Lệ Trân cắn môi do dự, thế nhưng nhớ đến thái độ lạnh nhạt mà Tần Chinh dành cho mình cùng sự chăm sóc ôn nhu anh dành cho vợ, uất nghẹn lại xông lên trong lòng. Cô ta quyết định đánh cược con bài cuối cùng là bà Tần này, thế là cắn răng gật đầu:

- Vâng ạ!

- Tốt! Con cứ sắp xếp đi, đến lúc đó thì đi cùng với ta.