Xuyên Thành Alpha Cũng Sẽ Bị Cắn

Chương 16

Tiếng nói của Cố Tông rất êm tai, trầm thấp có từ tính, vô cùng phù hợp với khí chất lạnh nhạt của hắn.

Cho nên khi nghe thấy bốn chữ “Mùi thơm cơ thể”, Quý Úc cho rằng Cố Tông đang nói một câu đùa nghiêm túc.

Cậu cười khiến cho mi mắt cong cong, chân thành nói:

“Cậu thật hài hước.”

Cố Tông ngửi mùi hương ngọt ngào trong không khí, không hé răng nửa lời.

Quý Úc mang theo nụ cười đi vào toilet, trong lòng thầm nghĩ Cố đại thiếu gia thoạt nhìn thì lạnh như băng, nhưng thực tế cũng khá dễ nói chuyện đấy chứ.

Mới vừa mở vòi nước ra, cậu bỗng nhiên nhớ lại chai dầu gội đầu bị Hà Á Chí mượn rồi.

“Cố đại thiếu gia, cậu có mang dầu gội hay không?”

Quý Úc chỉ thò một cái đầu ra, sợi tóc ướt sũng rũ ở bên tai, nhìn đôi môi cậu vừa hồng, răng thì trắng, giống như một Omega vô lo vô nghĩ.

Cố Tông nhìn qua đồ đạc vệ sinh cá nhân của mình: “Không có.”

“Vậy tôi đi tìm Hà Á Chí,” Quý Úc quấn khăn tắm, bao lấy nửa người dưới, “Lát nữa cậu dùng chung với tôi cũng được.”

Thấy cậu chuẩn bị đi lấy đồ với nửa thân trần như vậy, Cố Tông nhịn không được lên tiếng nói:

“Cậu không mặc quần áo sao?”

“Mọi người đều là nam sinh như nhau mà…”

Giọng nói của Quý Úc càng ngày càng nhỏ, tuy rằng đây là phòng ngủ ký túc của nam sinh, nhưng bên ngoài vẫn thường có nữ sinh cùng giáo viên quản lý ký túc xuất hiện.

Cậu không ngại bị nhìn, nhưng nữ sinh người ta thì không chắc.

Quý Úc suy tư một lát, lấy một cái áo khoác.

Cố Tông thu hồi tầm mắt, tiếp tục làm bài tập.

Quý Úc gõ cửa phòng ngủ bên cạnh, thuận tiện đưa mắt nhìn phòng tự học.

Hôm nay không có nữ sinh.

Hà Á Chí đi ra rất nhanh, trên tay cầm chai dầu gội.

Hắn cười hắc hắc: “Em biết ngay mà.”

Cách vách hắn đã ngửi thấy được mùi pheromone của Quý Úc.

Quý Úc không nghĩ nhiều, tiếp nhận dầu gội: “Về đây.”

“Hả? Chờ chút đã!”

Hà Á Chí tiến lên, hít sâu một hơi, cả kinh nói: “Trời đất, sao em lại ngửi được mùi của Cố đại thiếu gia?”

“Hắn dọn vào ký túc rồi,” Quý Úc gật gật đầu, có chút kinh ngạc, “Mũi cậu thính thật đấy.”

“Hà Á Chí, cậu đang nói chuyện với ai đấy?”

Bên trong phòng 402 truyền đến một giọng nữ quen thuộc.

“Anh Quý đến.” Hà Á Chí hướng vào trong nói to.

Bước chân của Quý Úc khựng lại, chỉ thấy lớp phó Chu Thiến nằm ở trên giường.

Chu Thiến cười rồi phất phất tay với cậu.

Quý Úc nhìn nhìn Chu Thiến, lại nhìn nhìn Hà Á Chí, lời nói vướng ở trong yết hầu:

“Hai người các cậu…”

Lá gan cũng quá lớn rồi!

Hà Á Chí cho rằng cậu đang nói chuyện dầu gội, gãi gãi đầu nói:

“Hai chúng em đều gội rồi.”

Sau một lúc lâu, Quý Úc mới uyển chuyển mà nhắc nhở: “Phòng ngủ cách âm không tốt đâu.”

Ngụ ý của cậu là hai người các cậu tốt nhất là dè chừng một chút.

Biết Quý Úc đi ngủ sớm, Hà Á Chí vỗ vỗ ngực, bảo đảm nói:

“Yên tâm, hai bọn em sẽ không làm phiền đến anh đâu, còn có Cố đại thiếu gia.”

Quý Úc khẽ gật đầu rồi quay lưng đi luôn, không quấy rầy bọn họ nữa.

Trở lại phòng ngủ, Quý Úc đi đến ven tường đứng một lát, không nghe được âm thanh kỳ quái gì mới đi tắm rửa.

【Tích tích —— Thời hạn cuối cùng của nhiệm vụ chỉ còn lại 5 tiếng đồng hồ.】

【Trước mắt ký chủ chưa hoàn thành bất cứ bài tập của môn học nào đâu.】

【Biết rồi.】

Quý Úc tùy tiện lau đầu vài cái, mở cặp sách ra, quay đầu lại hỏi Cố Tông: “Hôm nay có những bài tập về nhà nào vậy?”

Cố Tông đặt bài thi sang một bên, bắt đầu đọc sách: “Có bài thi.”

Quý Úc tò mò hỏi: “Cậu không làm sao?”

Cố Tông liếc mắt nhìn cậu, ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng người khác lại có thể nghe ra một loại miệt thị.

“Làm xong rồi.”

“Thôi được,” Quý Úc cong cong môi, cố ý nói, “Cậu làm nhanh thật đấy.”

Biểu tình của Cố Tông cũng không thay đổi gì, nghiễm nhiên không hiểu hàm ý thâm sâu của những lời này.

Quý Úc lật lật cặp sách, sách giáo khoa, hộp bút, sách bài tập,... cái gì cũng có, nhưng lại không có bài thi.

Một tấm đều không có.

Cậu tìm mãi vẫn không có, thôi thì không có nên không phải làm nữa.

Dù sao cũng không phải không thể tiếp thu được cốt truyện.

Nhận thấy tâm thái tiêu cực của cậu, Tiểu R nỗ lực khuyên nhủ:【Có một nhà hiền triết từng nói: “Nghiệp tinh với cần, hoang với đùa; hành thành râu rậm, bị hủy bởi tùy*.”】

(*) Có thể hiểu nôm na là học tập giỏi giang nhờ siêng năng nhưng có thể bị lãng phí vì ham lo chơi bời