“Ừm,” thần sắc của Cố Tông hơi đơ lại, kéo rương hành lý đi vào trong, “Trong nhà có chút truyện, trong khoảng thời gian này tôi sẽ ngủ ở phòng ngủ ký túc.”
Quý Úc nhìn nhìn cửa phòng ngủ, không có ai khác tiến vào, tầm mắt vừa chuyển, Cố đại thiếu gia đã bắt đầu tự mình trải ga giường.
Quý Úc cảm thấy thật mới lạ, cậu cho rằng đại thiếu gia giống như Cố Tông đều là được nuông chiều từ bé.
Không có khả năng tự mình trải ga giường được, sửa sang lại tủ quần áo, còn muốn ở phòng ngủ ký túc, cũng nên có một dì bảo mẫu nào đó theo tới để làm những việc này chứ nhỉ, đại thiếu gia chỉ cần ở một bên lẳng lặng mà nhìn thì mới đúng chứ.
Đôi môi mỏng của Cố Tông mím thành một đường thẳng: “Cậu cảm thấy tôi sẽ không làm những việc này?”
Quý Úc cười hai tiếng: “Rõ ràng như vậy sao?”
“Trước kia tôi có một người anh trai, tôi thường xuyên giúp anh ấy làm những việc này.”
Cố Tông mở vali ra, đem quần áo bên trong bỏ vào tủ quần áo đâu vào đấy.
Quý Úc giật mình, Cố Tông nói “Trước kia tôi có một người anh trai”.
Vừa rồi lại nói trong nhà có chút chuyện…
Vũng nước hào môn quả nhiên vừa sâu vừa đυ.c…
Cậu cũng không biết an ủi người khác, cũng không biết bàn chuyện nhà với người khác như thế nào, liền hỏi:
“Cái kia… Có cần tôi giúp một tay không?”
Cố Tông nhìn tủ quần áo rộng mở của Quý Úc, lại nhìn nhìn toilet bừa bộn, nhàn nhạt mà nói:
“Không cần.”
Quý Úc nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng không phát hiện có gì dị thường.
“Vậy tôi đi tắm trước”
“Đúng rồi, muốn lấy nước ấm thì phải đi xuống dưới lầu trả phí, tạm thời cậu cứ dùng chung với tôi trước đi.”
“Ừm.”
Cố Tông xoay người, chỉ thấy Quý Úc đứng ở trước tủ quần áo, tùy tiện mà cởϊ áσ trên, lộ ra làn da tinh tế, xương sống lưng cân xứng.
Làn da của cậu trắng đến phát sáng, vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác.
Tầm mắt của Cố Tông dừng ở trên hõm eo của Quý Úc, rồi dịch hướng lên cổ.
Tuyến thể của Omega cũng không trực tiếp lõα ɭồ ở trong không khí, mà liên kết với một loại mô, giấu ở đốt sống cổ thứ bảy, vì để Alpha có thể tìm kiếm cũng đánh dấu dễ hơn, trên da thường thường sẽ có một hoa văn đặc biệt.
Quý Úc cúi đầu, lộ ra cần cổ trơn bóng.
Không có bất cứ một cái hoa văn nào.
Cố Tông giật giật mí mắt, chậm rãi phóng thích pheromone, nhìn phản ứng của cậu.
Quý Úc xoa xoa đầu mũi, đáy lòng nảy lên một cỗ khí nóng.
Cậu khẽ nheo nheo mắt ngắm nhìn Cố Tông, ở trong lòng thầm nghĩ:
Mùi nước hoa sao càng ngày càng nồng thế nhỉ?
Nồng đến nỗi khiến thần trí cậu chao đảo.
Ý nghĩ chợt lóe lên, cậu cởi bỏ dây lưng, cởϊ qυầи ngoài ra, ý muốn phá vỡ bầu không khí xấu hổ này:
“Mùi nước hoa cậu thơm thật đấy.”
Cố Tông trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng:
“Là mùi thơm của cơ thể.”