Nhìn ca ca vẫn còn đang chọn quần áo cho mình, lại nhìn chỗ dưới lầu, Ôn Nham gãi gãi mặt.
Ca ca nói không cho mình chạy loạn, a...... Mình không có chạy loạn, trực tiếp đi bộ không phải là được rồi sao.
Mình thật sự rất thông minh nha!
Cậu giống như một con chuột nhỏ len lén lẻn ra ngoài ăn vụng, chẳng mấy chốc đã biến mất tại chỗ, mà Tống Dật vẫn không phát hiện ra.
Ôn Nham đi về phía trước, đi tới trước thang máy, cậu nhớ lúc lên lầu, ca ca dạy cậu phải giẫm vào bên trong khung, không được giẫm lên dây, sau đó nắm lấy thành bên cạnh là được rồi.
Cậu cẩn thận bước vào trong khung, sau đó đi theo thang máy chậm rãi xuống dưới lầu hai, đi đến cửa hàng vừa rồi đã nhìn thấy.
Đó là một cửa hàng đồ chơi, bên ngoài treo một con búp bê gấu nâu dài một mét để thu hút khách hàng, đây chính là thứ đã hấp dẫn Ôn Nham vừa rồi.
“Oa......”
Ôn Nham cảm thán reo lên, háo hức nhìn nó, cậu thật sự rất thích......
Nhưng mà, ca ca nói ở chỗ này muốn có được đồ vật thì phải trả tiền, nhưng tiền là cái gì đây?
Người qua đường qua lại đều bị Ôn Nhan hấp dẫn, ban đầu là do vẻ bề ngoài xuất chúng của cậu thu hút, sao đó, bọn họ lại phát hiện ra cậu bé xinh đẹp này hình như có chút...
Không thích hợp….
Nào có người nào ở độ tuổi này rồi còn lộ ra nụ cười si ngốc như một tiểu hài tử thế kia.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngờ ngợ trong lòng hiểu ra.
Đây là một cậu bé có vấn đề.
Ánh mắt vốn kinh diễm đều biến thành chán ghét, bởi vì loại người này là vô cớ nhất, nói không chừng lát nữa sẽ nổi điên, cho nên không ai dám dừng lại ở bên cạnh cậu.
Nhưng trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một người đàn ông trong đám đông đi tới trước mặt Ôn Nham.
“Ôn Nham? Ngươi là Ôn Nham có phải không?”
“Hả?" Ôn Nham nghi hoặc nghiêng đầu sang, lúc này mới phát hiện ra đang có một vòng người vây quanh cậu, đủ loại ánh mắt đánh giá.
Ôn Nham có chút sợ sệt, rụt cổ, muốn nhanh chóng chạy đi.
Nhưng cậu vừa bước được một bước, người đàn ông kia đã túm lấy cậu, "Chạy cái gì?”
Ôn Nham lắc đầu, bám lấy tay đối phương, "Em không biết anh, buông ra... Đừng bắt em,...”
Người đàn ông nở nụ cười, bộ dáng hả hê khi người gặp họa, "Thật sự bị đần rồi à? Ngay cả ta cũng không nhận ra?”
Ôn Nham căn bản nghe không hiểu gã đang nói cái gì, cậu muốn đi tìm ca ca, nhưng người này một mực cứ cầm lấy tay cậu, rất đáng sợ...
Nếu như Ôn Nham còn ký ức, chắc chắn sẽ nhận ra người đàn ông này, đó là một trong những người trước đây nguyên chủ từng quyến rũ, cuối cùng lại bị cậu ta đá đi, lúc đá còn quăng ra đủ loại lời khó nghe, hung hăng đả kích vào lòng tự trọng của đối phương, bởi vậy mới bị người đàn ông này ghi hận trong lòng.
"Ngươi đang làm gì vậy, mau buông ra!"
Tống Dật chạy tới, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy, hắn phẫn nộ quát với người đàn ông kia, "Còn không mau buông ra!"
Người đàn ông bị bộ dáng giận không kiềm chế được của Tống Dật làm hoảng, tay run rẩy buông lỏng ra.
Ôn Nham thấy ca ca đi tới, trực tiếp nhào vào trong lòng hắn khóc ô ô.
“Được rồi, được rồi, ngoan, không khóc nữa.”
Tống Dật cúi đầu trấn an Ôn Nham, chờ khi ngẩng đầu lên, người đàn ông kia đã không thấy đâu nữa, hắn đè nén tức giận, cũng không nhìn những người xung quanh, dắt Ôn Nham đi ra ngoài.
Còn chưa đi được mấy bước, Ôn Nham đột nhiên đứng im không nhúc nhích.
Tống Dật quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi, "Em sao vậy?”
Ôn Nham mím môi, như là có chút ngượng ngùng không dám mở miệng.
Tống Dật kiên nhẫn dỗ dành cậu, lại hỏi một lần nữa, "Nham Nham, nói cho ca ca, là chỗ nào không thoải mái sao?"
Ôn Nham vội lắc đầu, sau đó cậu chỉ về phía sau, Tống Dật nhìn theo hướng ngón tay cậu, hỏi, "Nham Nham là thích con gấu kia sao?”
Ôn Nham gật đầu.
Tống Dật xoa xoa đầu cậu, bất đắc dĩ nói, "Này có gì mà không dám nói, ca ca mua cho em là được.”
Tống Dật mua con gấu búp bê kia, trong tay hắn còn xách mấy chiếc túi mua sắm, gấu búp bê chỉ có thể để cho Ôn Nham tự mình ôm.
Ôn Nham ôm gấu bông, cũng không khóc, thân mật cọ cọ Tống Dật, "Ca ca... thích.”