Tống Dật không dám trì hoãn, ngày hôm sau liền vội vàng dẫn Ôn Nham đến chỗ Trâu Trì.
Mất khoảng hai tiếng đồng hồ để kiểm tra, Trâu Trì nhìn Ôn Nham phía đối diện, trầm mặc một lúc lâu.
Tống Dật ở một bên hỏi, "Có vấn đề gì sao?”
Trâu Trì nhìn tờ báo cáo kiểm tra, lại nhìn Ôn Nham ngồi đối diện đang cắn ngón tay chơi đùa, chậm rãi lắc đầu, lẩm bẩm, "Kỳ quái, quá kỳ quái.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, triệu chứng hiện tại của cậu ấy vẫn là những gì tôi đã nói với anh, nhưng cũng có thể là chưa kiểm tra ra.”
Nghe xong, Tống Dật nhíu chặt mày, sự áy náy với Ôn Nham càng sâu hơn.
Trâu Trì lại tiếp tục mở miệng, "Cậu ấy bây giờ không thích hợp ngủ một mình, tốt nhất trong khoảng thời gian này hai người nên ngủ cùng phòng, thuận tiện quan sát xem, nếu không tiếp tục xuất hiện ảo giác thì còn tốt."
“Được rồi, làm phiền ngươi, có thời gian ta mời ngươi ăn cơm.”
Trâu Trì xua tay, "Tống Dật, anh khách sáo cái gì, đây là công việc của tôi mà.”
Tống Dật thở dài, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói, chỉ vỗ vai Trâu Trì hai cái, mang theo Ôn Nham rời đi.
Rời khỏi bệnh viện, hắn không trực tiếp về nhà ngay, mà mang theo Ôn Nham đi tới chỗ ở trước kia của cậu, muốn nhìn xem ở đó có còn đồ gì cần lấy về hay không.
Phía trước, ngõ nhỏ rất hẹp, xe của hắn không qua được. Bất đắc dĩ, hắn đành phải tìm một chỗ khác đỗ xe.
Hắn không để Ôn Nham xuống, dặn dò đối phương phải ngoan ngoãn ở lại trong xe chờ hắn quay lại. Ôn Nham ngoan ngoãn đồng ý, đưa mắt nhìn Tống Dật đi xa.
Nhà Ôn Nham vốn ở, là một tiểu khu cũ có niên đại lâu đời, hoàn cảnh bên trong cũng kém, hành lang bụi bặm khắp nơi, còn ngập tràn mùi lạ.
Tống Dật bịt mũi, bước nhanh qua cầu thang, dừng lại trước cửa phòng Ôn Nham thuê, trong túi hắn đang cầm chìa khóa cửa lấy được từ trên người Ôn Nham, nhưng kết quả lại là không có tác dụng.
Bởi vì, sau khi mở cửa phòng, bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Tống Dật trong nháy mắt dại ra, đây là có chuyện gì xảy ra?
“Tiểu tử, ngươi tìm ai đấy?”
Một giọng hơi đứng tuổi vang lên sau lưng hắn, khi hắn quay đầu lại, nhìn thấy là một người phụ nữ hơi béo, ước chừng khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi.
Hắn lễ phép nở nụ cười với người phụ nữ, hỏi, "Xin hỏi, người trước kia ở căn phòng này..."
Hắn còn chưa hỏi xong, người phụ nữ kia liền đoán được hắn muốn nói gì, lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt ghét bỏ nói, "A, ngươi nói là cái người thuê nhà kia hả, cậu ta vẫn nợ tiền còn chưa trả ta đấy, biến phòng ở lung ta lung tung, mấy ngày nay còn không liên lạc được, đồ đạc cũng chẳng thèm vác đi, đoán chừng là không có tiền nộp nên chạy rồi, ai, gặp phải người thuê nhà như vậy, ta đúng là tám kiếp xui xẻo!"
“Vậy xin hỏi, đồ đạc bên trong đâu?”
“Đồ ta đều vứt hết đi rồi!" Người phụ nữ tức giận nói, "Một đống đồ rách nát, chiếm chỗ, dọn dẹp sạch sẽ mới cho người mới thuê được chứ?”
Bà ta hỏi, “Mà ngươi biết cậu ta sao? Ngươi là gì của cậu ta? Cậu ta còn nợ ta hai tháng tiền thuê nhà chưa nộp, ngươi…”
Tống Dật lấy di động từ trong túi ra, xin lỗi, "Tôi là anh trai em ấy, em ấy nợ tổng cộng bao nhiêu, tôi chuyển qua cho bác?”
“Anh trai?” Người phụ nữ vẻ mặt nghi ngờ, bà biết cái người thuê nhà trước đây của bà chính là cái loại nghèo rớt mồng tơi, đột nhiên nhảy ra nam nhân ăn mặc gọn gành điển trai, trên người đều là hàng hiệu, hai người này nhìn thế nào cũng chắc chắn không phải anh em.
Tuy nhiên, bà cũng không phải người tọc mạch, chỉ cần thu tiền về tay là được.
Tống Dật chuyển tiền cho người ta, nói hai câu xin lỗi rồi rời đi.
Hắn trở lại trong xe, lại lái xe đến bãi đỗ xe ngầm của trung tâm thương mại.
Tống Dật nắm bàn tay nhỏ nhắn của Ôn Nham, trước tiên mua cho cậu một ít đồ dùng vệ sinh cá nhân và những vật phẩm thiết yếu trong sinh hoạt, sau đó mới dẫn cậu đến cửa hàng quần áo.
Hắn muốn Ôn Nham tự mình chọn, nhưng Ôn Nham lại không có hứng thú gì với những bộ quần áo này, Tống Dật chỉ có thể dựa theo ánh mắt mình mà chọn cho Ôn Nham.
Ôn Nham nhàm chán ngồi một bên, nhìn trái nhìn phải.
Tống Dật ở bên này, cầm lên một cái áo màu lam nhạt ngắm nghía, chú ý tới Ôn Nham hết nhìn đông ngó tây, sợ cậu sẽ chạy loạn, nên dặn dò, "Nham Nham, đừng chạy loạn, ngoan ngoãn chờ ca ca.”
Ôn Nham "dạ" một tiếng, cúi đầu nhìn mũi giày của mình, ngón tay đặt trên đùi, nhón lên nhón xuống.
Ôn Nham lại ngẩng đầu, nhìn thấy ca ca không biết đang nói gì với nhân viên bán hàng, cậu nhàn rỗi lại nhìn sang chỗ khác, nơi này là lầu ba, cậu cúi đầu nhìn xuống lầu dưới.
Không biết nhìn thấy cái gì, ánh mắt lập tức mở to, "Hì hì" cười hai tiếng.