Xuyên Nhanh, Pháo Hôi Công Lược

Quyển 1 - Chương 21: Gặp Lại Thẩm Sùng Niên

Thẩm Đồng Hân giống như tìm được cứu tinh, ôm Nhị Bảo chạy về phía Thẩm Sùng Niên.

Ô ô, anh trai thân yêu của cô rốt cục cũng chịu xuống lầu, bằng không cô thật sự sợ song phương động thủ, cô chỉ là một cô bé, ứng phó không nổi loại tình cảnh này đâu.

Thẩm Sùng Niên "Ừ" một tiếng, vươn về phía Nhị Bảo trong lòng cô, nhìn kỹ con mắt kia không thấy có vấn đề gì liền phất phất tay, để cho em gái nhà mình mang theo Nhị Bảo đi chơi.

Hắn từ từ đi về phía Ôn Nham, nhìn Tiểu Thất đang ôm trong lòng cậu, thờ ơ lặp lại câu vừa rồi.

"Bạn trai em, là ai?"

Ôn Nham liếʍ liếʍ môi, sợ hãi lui về phía sau một bước, ngập ngừng nói không ra lời.

Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Thẩm Sùng Niên, Diệp Đồng và Mộc Dao đều bị dọa sợ, càng không ngờ, hình như hắn ta còn quen biết Ôn Nham.

Diệp Đồng đưa tay kéo váy Mộc Dao, con mắt giật giật, ý bảo chúng ta đi trước đi.

Mộc Dao gật đầu, thừa dịp hai người không chú ý, cùng Diệp Đồng lặng lẽ chuồn đi.

“Sao không trả lời? Em rất sợ tôi?" Thẩm Sùng Niên lại tiến lên thêm mấy bước, dừng ngay trước mặt Ôn Nham, nghiêng người về phía trước, nhìn vết ửng hồng nơi khóe mắt vẫn chưa tan biến, cau mày hỏi.

Hắn vươn tay, chạm vào khóe mắt Ôn Nham, sờ nhẹ lên lông mi run rẩy, trên ngón tay lưu lại một trận ngứa ngáy.

Ôn Nham rụt cổ, nhỏ giọng nói, "Không... không phải.”

Cậu không gạt Thẩm Sùng Niên, cậu quả thật không sợ hắn, chính là cảm giác rất không được tự nhiên, dù sao hai người cũng đã từng phát sinh quan hệ, hơn nữa còn là lần đầu, ít nhiều gì đều sẽ cảm thấy không thoải mái.

Cậu cho rằng, giao dịch lần trước chính là giao dịch cuối cùng giữa hai người bọn họ, không nghĩ tới sẽ phải gặp lại, cũng chẳng ngờ được chỉ tùy tuỳ tiện tiện tìm một quán cà phê, lại vào trúng nơi Thẩm Sùng Niên mở.

“Giang Dã.”

“Hả?" Thẩm Sùng Niên không kịp phản ứng.

“Tôi nói, bạn trai tôi là Giang Dã.”

Thẩm Sùng Niên nhìn cậu, xúc cảm trong đáy mắt lập loè không rõ.

Ôn Nham chớp chớp mắt, không được tự nhiên liếʍ liếʍ môi dưới, vừa định nói gì đó giảm bớt xấu hổ thì điện thoại trong túi chợt vang lên.

Ôn Nham thở mạnh một hơi nhẹ nhõm, bất chấp người gọi tới là ai cũng vội vàng nhận máy.

“Nham Nham, em còn ở quán cà phê mèo không?" Là Giang Dã, hắn đang thở hồng hộc.

“Còn." Ôn Nham nhẹ giọng đáp.

“Được, anh lập tức tới ngay, em chờ một chút nha.”

“Được, tôi không vội.”

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Sùng Niên vẫn duy trì tư thế gần như chạm mặt với cậu, Ôn Nham thử đưa tay ra, nhẹ nhàng đẩy đối phương một cái.

Đôi mắt Thẩm Sùng Niên híp lại, từ cổ họng tràn ra một tiếng cười nhẹ.

Hắn buông tha Ôn Nham, ngồi vào vị trí ban đầu của cậu.

Ôn Nham do dự một lát, chậm rãi ngồi xuống đối diện cùng hắn.

Không tới mấy phút, Giang Dã đã trở lại.

“Nham Nham, anh... " Hắn thở hổn hển, hẳn là chạy bộ tới, nói được một nửa rồi mới chú ý tới Thẩm Sùng Niên đang ngồi đối diện.

Hiển nhiên, hai người quen biết nhau.

Thời trẻ, hai người đã từng đánh qua một trận, nhưng Giang Dã không tay đen như Thẩm Sùng Niên, cuối cùng bị Thẩm Sùng Niên thu thập, nghỉ dưỡng mất nửa tháng liền.

Về sau, mỗi lần gặp nhau đều tránh không được xảy ra một trận quyền cước.

“Thẩm Sùng Niên?”

Thẩm Sùng Niên chống cằm, gật đầu với hắn ta, "Lại gặp mặt.”

“Mẹ nó, ai muốn gặp anh chứ?" Giang Dã bất mãn nói, "Hôm nay tôi không muốn đánh anh, ngứa tay thì đi tìm người khác.”

Thẩm Sùng Niên không để ý tới hắn ta, chỉ hứng thú nhìn chằm chằm Ôn Nham, Giang Dã chú ý tới, khó chịu nghiến một tiếng, che khuất tầm mắt đối phương lại, "Làm gì vậy? Mắt đừng có nhìn lung tung!”

Thẩm Sùng Niên giương mắt lên, "Sao? Nhìn cũng không được à?”

“Đúng, không được.”

Giang Dã cúi đầu hỏi Ôn Nham, "Nham Nham, em còn muốn chơi ở đây nữa không?”

Ôn Nham lắc đầu, đặt Tiểu Thất lên bàn, Tiểu Thất nhất thời kêu lên, giãy giụa muốn trở lại trong lòng Ôn Nham.

Ôn Nham luống cuống nhìn nhóc con, đi cũng không được, ở cũng không xong.

Thẩm Sùng Niên đứng lên, một tay túm lấy Tiểu Thất đặt vào lòng Ôn Nham, Ôn Nham theo phản xạ ôm lấy.

“Em thích thì tặng em.”

“Tặng cho tôi?”

“Ừ." Thẩm Sùng Niên lười nhác dựa vào bàn, "Tiểu Thất vốn là con sinh non ngoài ý muốn, không thân cận với người khác, nếu nó đã thích em, liền tặng cho em nuôi.”

Giang Dã đột nhiên xen miệng vào, "Không cần anh tặng, tôi nhớ chỗ anh có thể mua mèo đúng chứ? Bao nhiêu tiền, tôi trực tiếp chuyển cho anh.”

Thẩm Sùng Niên bất đắc dĩ nhún vai, "Được rồi, đã có người nhất định phải đưa tôi tiền, tôi nào có lý ngu gì không nhận.”

Giang Dã mặc danh có chút nghiến răng, Thẩm Sùng Niên, cái tên này nói chuyện vẫn là đáng ăn đòn như vậy.

Sau cùng, Tiểu Thất vẫn là do Giang Dã mua lại, nó tựa hồ cũng biết mình có nhà, chỉ chốc lát sau đã không phòng bị mà khò khè ngáy trong lòng Ôn Nham.

Giang Dã nắm tay Ôn Nham rời đi, Thẩm Sùng Niên nhìn theo bóng lưng hai người, trên mặt không có chút độ ấm, lạnh lẽo như băng.