Xuyên Nhanh, Pháo Hôi Công Lược

Quyển 1 - Chương 20: Đụng Phải Nữ Chính Mộc Dao

Ôn Nham chậm rãi thở ra một hơi, ôm Tiểu Thất đi đến chỗ bán đồ ăn vặt cho mèo, cạnh đó có một cô gái đang cúi đầu nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Nham liền ngẩng đầu lên, là cô gái đuổi theo mèo nhỏ lúc nãy.

“Quý khách đến mua đồ ăn vặt cho mèo con sao? Giá đề ở dưới, mã thu tiền ở bên cạnh, trực tiếp quét là được.”

Cô gái nói xong, lại nhìn chằm chằm Tiểu Thất trong lòng cậu.

Ôn Nham không biết tại sao, cũng cúi đầu nhìn theo, đối diện với ánh mắt của tiểu tử kia, không hề phát hiện ra có điểm gì khác thường.

Cô gái nhìn thấy động tác của Ôn Nham, vội vàng giải thích, "Quý khách đừng hiểu lầm, Tiểu Thất không có vấn đề gì đâu, tôi chỉ tò mò thôi, vì từ nhỏ nó đã không thân cận với người khác, cậu chính là người đầu tiên nó chủ động ôm đấy.”

Ôn Nham cười cười, "Như vậy à...”

Cậu lại hỏi cô gái, "Tiểu Thất thích ăn loại đồ ăn vặt nào?”

Cô gái chỉ hai loại, Ôn Nham lấy mỗi loại hai túi, chuyển tiền qua rồi ôm Tiểu Thất rời đi.

Còn chưa đi được mấy bước, chợt nghe thấy chuông gió ở cửa vang lên, có hai cô gái đi vào, Ôn Nham tùy ý nhấc mắt, vô tình nhìn thấy một người trong số đó chính là Mộc Dao mà đã lâu cậu chưa gặp lại.

Ôn Nham theo bản năng nghiêng đầu tránh qua một bên.

Mộc Dao đang nói chuyện với cô gái bên cạnh, nên cũng không chú ý tới cậu, họ đi thẳng tới chỗ chủ tiệm.

Ôn Nham trở về chỗ ngồi cũ, đặt Tiểu Thất lên bàn, mở ra một túi đồ ăn vặt đút cho nó.

Tiểu Thất rất ngoan, cọ cọ mu bàn tay cậu trước mới ăn đồ ăn vặt.

Một lúc sau, Ôn Nham bỗng nghe thấy một thanh âm quen thuộc truyền đến từ phía sau, dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Diệp Đồng và Mộc Dao mỗi người ôm theo một con mèo, ngồi ở chiếc bàn ngay phía sau Ôn Nham, bởi vì đưa lưng về phía đối phương nên cũng không chú ý tới cậu.

"Dao Dao, cậu đừng quá đau lòng, thiên hạ đầy rẫy nam nhân, cậu cần gì phải chấp nhất với một tên gay kia chứ?"

Mộc Dao mở túi đựng que ăn cho mèo ra, đút ăn cho mèo viền bạc đang ôm trước ngực, nhịn không được phản bác, "Anh ấy không phải gay!”

Diệp Đồng thở dài, dường như có chút bất đắc dĩ, hỏi ngược lại, "Không phải cậu bảo đã nhìn thấy sao? Cớ gì vẫn còn phải lừa dối chính mình?"

"Nhưng trước kia anh ấy chưa từng cùng đàn ông qua lại, sao có thể là gay..."

"Mắt thấy mới là sự thật, hơn nữa người hắn thích chẳng phải là trúc mã của cậu ư, chứng cớ đều bày ra trước mắt rồi, cậu..."

“Thích hả? Hừ… vậy cậu có biết Ôn Nham thích tôi không? Hắn vừa nói thích tôi, vừa lên giường với Sở Hằng đấy?”

Diệp Đồng bị lượng tin tức khổng lồ này làm cho ứ nghẹn, hồi lâu không nói được ra lời gì, mà Ôn Nham ở phía sau thì cũng hơi run rẩy.

Sở Hằng......

Tên người này vừa mới xuất hiện, cậu không khỏi nhớ tới cái đêm hôm đó bị hắn ta cưỡng bức, đó chính là chuyện cậu không muốn nhớ lại nhất.

Mộc Dao thì đã hoàn toàn đắm chìm trong tức giận, ngay cả que mèo đã bị ăn hết cũng không thèm chú ý tới, tay còn cầm túi đựng đẩy tới trước mặt mèo, không cẩn thận đâm vào mắt nó.

Một tiếng “méo” kêu lên bén nhọn, vang vọng khắp quán cà phê, Tiểu Thất vì kinh hách nên nhảy dựng ra ngoài, Ôn Nham theo phản xạ đứng lên, vội vàng gọi một tiếng "Tiểu Thất".

"Làm sao vậy, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? !"

Thẩm Đồng Hân, cũng chính là chủ tiệm, vô cùng lo lắng chạy tới, nhìn thấy thảm trạng trước mặt liền "A" một tiếng, nhanh chóng ôm lấy mèo viền bạc bị thương, thổi nhẹ vào mắt trái đang chảy ra nước mắt sinh lý của nó.

“Nhị Bảo, ngoan ha, để mẹ nhìn xem...”

Ôn Nham cũng tìm được Tiểu Thất đang núp dưới gầm bàn, cẩn thận ôm nó ra, vuốt ve sống lưng trấn an nó.

Thẩm Đồng Hân kiểm tra xong, phát hiện không có vấn đề gì lớn, nhưng vẫn có hơi tức giận, vừa điều chỉnh tốt ngữ khí của mình định hỏi cô gái bàn kia lý do, chưa gì đã trông thấy cô ta nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Ôn Nham.

Cô lập tức ngậm miệng, có chút bị bầu không khí của hai người này dọa sợ, nói cho cùng, cô cũng chỉ là một đứa nhỏ vừa mới tốt nghiệp trung học cơ sở, chưa từng trải qua loại tình huống này, bình thường cũng đều là anh trai ra tay xử lý.

“Ôn Nham, sao anh lại ở đây?”

Ôn Nham đang đặt tay trên người Tiểu Thất chợt ngẩn ra, lông mi run run, "Anh không thể tới sao?”

Mộc Dao nhíu mày, điều cô muốn nghe không phải là cái này, nếu Ôn Nham vẫn luôn ở đây, vậy nghĩa là cuộc đối thoại giữa cô và Diệp Đồng vừa rồi, Ôn Nham đều nghe thấy được?

"Không phải tôi hỏi chuyện này, anh..." Cô hít sâu một hơi, "Anh biết hết rồi hả? Ôn Nham, anh hả hê lắm đúng không? Người tôi thích thích anh?"

Ôn Nham không trả lời, mà hỏi ngược lại cô, "Dao Dao, em đang chất vấn anh sao?”

Mộc Dao chán ghét nhìn cậu một cái, "Anh đừng gọi tôi là Dao Dao!”

Ôn Nham muốn cười với cô, nhưng làm thế nào cũng không nhếch lên được khóe miệng, vẻ mặt rất khó xử, thấp giọng nói, "Được... Mộc Dao.”

Diệp Đồng lẳng lặng đứng bên cạnh hai người, ánh mắt tò mò vẫn dừng lại trên người Ôn Nham.

Cô chỉ biết Ôn Nham thông qua lời kể của Mộc Dao, còn chưa từng gặp qua bao giờ, đây chính là lần đầu tiên.

Tuy cô rất không muốn thừa nhận, nhưng Sở Hằng đột nhiên biến cong, chuyển sang thích con trai, cũng không phải là không có đạo lý.

Hốc mắt Ôn Nham đỏ hoe vì khổ sở, bộ dáng cố nén lại để cười lên trông vô cùng xinh đẹp.

“Dao...... Mộc Dao, mặc kệ em có tin hay không, anh và Sở Hằng không có bất cứ quan hệ gì.”

Mộc Dao hừ một tiếng, rõ ràng đang không tin cậu nói nhảm.

Ôn Nham làm như không nhìn thấy, tiếp tục nói, "Hơn nữa, anh đã có bạn trai rồi, cậu ấy là...”

“Là ai?" Một giọng nói hơi hơi quen thuộc cắt đứt cậu giữa chừng.

Ôn Nham giật thót tim, tầm mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, nhưng lại nhìn thấy người cậu không ngờ tới nhất.