Mấy chục phút tiếp theo, Chu Bác Dương chỉ chuyên tâm xem trận đấu.
Mà hai cô gái bên cạnh đang ríu rít thảo luận về chàng thiếu niên kia.
"Oa, mình không nghĩ rằng cậu ấy biết chơi bóng rổ mà lại còn chơi tốt như vậy! Tốt hơn nhiều so với một số người!”
Chu Bác Dương liếc xéo cô: “Cậu nói ai vậy?”
Tiếu Hàm đột nhiên ánh mắt xoay tròn: “Gia, tiểu nhân có một chuyện cầu xin!”
Chu Bác Dương tỏ vẻ hiểu biết: “Hầu hạ gia cho tốt, chuyện của ngươi gia sẽ giải quyết!”
"Cậu biết tôi muốn nói gì không?"
"Hỏi thừa, ánh mắt của cậu dính chặt vào người cậu ta, người mù cũng nhìn ra được."
Hai người đang nói, bỗng nhiên trong sân lại truyền đến tiếng hoan hô, Tiếu Hàm vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một quả ba điểm vào rổ, tiếng còi vang lên, Bát Trung dẫn trước Nhất Trung sáu điểm đã giành thắng lợi.
Đột nhiên toàn trường hét chói tai.
Chu Bác Dương ném túi nước đá đi rồi chạy lên sân tham gia vào đội ngũ đang ôm nhau ăn mừng kia, cậu ta ôm vai chàng thiếu niên: “Đúng rồi, cậu có nghĩ đến việc vào đội không?”
"Tôi..."
“Trì Dã!”
Nghe thấy có người gọi, cậu ấy quay đầu lại thì nhìn thấy Tiếu Hàm và Hứa Du Nhiên đi về phía này.
Tiếu Hàm kích động vẫy tay với cậu ấy.
Trì Dã nhìn thấy cô thì trong giây lát đôi mắt đã sáng ngời, khóe môi bất giác nhếch lên, lỗ tai đỏ ừng gọi một tiếng: “Chị.”
Tiếu Hàm đi đến đánh giá Trì Dã từ trên xuống dưới, nói: “Thân hình cậu đẹp đấy, đúng là thiếu niên bóng rổ trẻ tuổi bất khả chiến bại!”
Sau đó cô chỉ vào Hứa Du Nhiên đứng bên cạnh: "Người này cũng phải gọi là chị, đây là bạn của tôi.”
Trì Dã nhìn về phía Hứa Du Nhiên: “Chị.”
Hứa Du Nhiên cười nói: "Xin chào". Sau đó thấp giọng nói bên tai Tiếu Hàm: “Mình đã hiểu cảm giác tan chảy của cậu.”
Đứng một bên Chu Bác Dương đã nhìn không nổi, hỏi Trì Dã: “Sức mạnh cậu vừa chơi bóng đi đâu rồi? Còn lực sát thương khi ném cú ba điểm nữa? Bảo cậu gọi chị thì cậu gọi? Có chút tính tình của người đàn ông chúng ta được không?”
Cậu ta vừa dứt lời đã bị người ta túm lấy lỗ tai, Tiếu Hàm không có nửa điểm nương tay: “Đến đây thể hiện cho tôi xem tính tình cậu lớn như thế nào, cho cậu biểu hiện đấy!”
"Á á á, chị ơi! Sắp đứt rồi, làm sao cậu lại có thể xuống tay ác như thế? Buông tay ra! Tai tôi có thể ăn hay sao?”
Tiếu Hàm buông cậu ta ra: “Hôm nay tiệc ăn mừng tổ chức ở đâu? Tôi cũng đi góp vui.”
Chu Bác Dương xoa tai: “Quán bar nhà tôi!” Sau đó hất cằm bảo Trì Dã: “Cậu cũng đến!”
"Đội trưởng! Đi thôi! Lề mề gì đâu!” Bên kia Ngô Hạo cất giọng thúc giục bọn họ đi qua.
"Vậy tôi thay quần áo trước rồi trả lại cho đội bóng..."
Trì Dã còn chưa nói xong đã bị cắt đứt, Chu Bác Dương xua tay: “Áo bóng tặng cậu!”
Lúc này Hứa Du Nhiên tiếp lời: “Nếu Tiếu Hàm cũng đi thì về phòng học lấy cặp sách đi, tối nay mình sẽ không đi.” Cô ấy nhìn về phía Trì Dã: “Cậu làm bạn đi cùng với cô ấy đi."
Chu Bác Dương đẩy Trì Dã: “Vậy hai người cùng đi đi, Tiếu Hàm thu dọn đồ đạc chậm, cậu đừng ngủ.”
Tiếu Hàm vô cùng tán thưởng vỗ vỗ vai Hứa Du Nhiên, trong ánh mắt hiện rõ hàm ý "Không hổ là chị em tốt".
Hứa Du Nhiên lặng lẽ cười nói: “Vậy mình đi trước.”
Chu Bác Dương đi theo: “Du Du, tôi đưa cậu về nhà trước rồi tôi sẽ đến đó.”
Thật ra chỉ cách một con đường nhưng Hứa Du Nhiên không từ chối.
Sân bóng rổ chỉ còn lại Trì Dã và Tiếu Hàm.
Trì Dã có chút ngẩn người, hoàn toàn không giống với sự thông minh vừa rồi trong trận đấu, cậu ấy gãi gãi tóc, không biết nên nói cái gì.
Tiếu Hàm cảm thấy quá đáng yêu, cố ý trêu chọc: “Có phải cậu không muốn nói chuyện với tôi không? Nếu không cậu đi qua trước đi, tôi cũng có thể tự đi một mình.”
"Không không không không! Không phải đâu! Tôi... Tôi chỉ là..."
Tiếu Hàm nhìn cậu ấy có một loại cảm giác giống như nhìn thấy chú chó lớn sợ bị chủ nhân huấn luyện.
"Chị, đợi tôi lấy quần áo trước rồi sau đó cùng chị đến lớp học được không?"
Tiếu Hàm gật đầu cậu ấy mới chạy đi lấy