Trần Vũ là con át chủ bài thứ hai của đội, hôm nay tạm thời có việc đến trễ, trước tiên làm dự bị cho nên Chu Bác Dương tuyệt đối không lo lắng, người biết chơi xấu nhất đã bị cưỡng chế rời khỏi sân, mấy tên còn lại hoàn toàn không có vấn đề.
Nhưng một thành viên trong nhóm nói: “Đội trưởng, có thể có một số vấn đề." ”
Nụ cười trên mặt Chu Bác Dương trong nháy mắt cứng đờ: "Ý cậu là sao?”
Người này nhỏ giọng nói: "Sắc mặt của đội phó không đúng lắm đến bệnh viện của trường đến bây giờ vẫn chưa trở về.”
Lúc này đài phát thanh trong sân vang lên, hai phút sau trận đấu tiếp tục.
Chu Bác Dương im lặng hai giây, vừa định nói chuyện, đã bị một giọng nói trầm thấp cắt đứt: "Đội trưởng, tôi lên được không?”
Một đám đội viên nhìn về phía phát ra âm thanh là một thiếu niên cao cao gầy. Các tình nguyện viên bóng rổ đều được viết một tấm biển trên cổ để chịu trách nhiệm cung cấp nước và khăn tắm cho các vận động viên.
"Cậu chơi vị trí gì?"
"Hậu vệ dẫn bóng."
Chu Bác Dương gật đầu: "Được, cậu lên đi. Chuột, đưa quần áo cho cậu ta.”
Đội viên Ngô Hạo vẻ mặt khó hiểu: "Đùa nhau à? Trận này mà thua chúng ta sẽ mất mặt lắm có biết hay không? Cậu tùy tiện để một người lên là được à?”
Trên sân đã đếm ngược, Chu Bác Dương nhíu mày: "Ai định đoạt? Cậu làm đội trưởng sao? Tôi gọi cậu là anh trai được không?”
Ngô Hạo xua tay: "Được được, cậu là đại gia, tiểu nhân mất mặt cũng không phải một lần hai lần, thêm lần này cũng không sao. Mẹ kiếp, chính là không cam lòng thua đám ngu ngốc kia.”
Tiếng còi vang lên và hiệp 2 bắt đầu ngay lập tức.
Tiếu Hàm và Hứa Du Nhiên thay quần áo đi ra mới biết sự việc ở ngoài sân.
Tiếu Hàm từ xa đã nhìn thấy Chu Bác Dương, cô dụi dụi mắt, lại kéo kéo quần áo Hứa Du Nhiên: "Này, Du Du, mình không nhìn lầm chứ, mới chỉ có vài phút mà Chu Bác Dương đã bị người đánh rồi?”
Hứa Du Nhiên cũng nhìn thấy Chu Bác Dương đang chườm đá kia.
Hai người vội vàng đi qua, vừa mới đi vào Tiếu Hàm đã không nhịn được cười to: "Ai nha đây là vị nào vậy, xấu đến dọa người thế ha ha ha..."
Sau đó cầm điện thoại chụp ảnh tạch tạch.
Hứa Du Nhiên nhìn thấy đầu đội trưởng Nhất Trung bọc gạc bên cạnh, đại khái cũng biết là đã xảy ra chuyện gì.
"Chu Bác Dương, có đau lắm không? Tôi và Tiếu Hàm đến phòng y tế giúp cậu lấy thuốc bôi.”
Chu Bác Dương lắc đầu: "Không đau, đoán chừng tên ngốc Nhất Trung kia mới đau dữ dội. Du Du không cần lo lắng.”
Sau đó cậu ta mất bình tĩnh đá đá bắp chân Tiếu Hàm: "Dì Tiếu, dì chụp đủ chưa? Quay chụp đủ rồi thì đứng sang một bên, cậu làm tôi không thể xem được trận đấu!”
Hiếm khi Tiếu Hàm không cãi nhau với cậu ta lôi kéo Hứa Du Nhiên ngồi xuống bên cạnh Chu Bác Dương cùng xem trận đấu.
Tiếng còi lại vang lên, trải qua sự va chạm nhỏ giữa trận đấu của cầu thủ hai bên, tiếng reo hò càng bùng nổ hơn. Vốn dĩ chỉ là một trận đấu bóng rổ đơn giản vậy mà đã diễn biến thành Nhất Trung cùng Bát Trung đọ sức.
Tiếu Hàm cũng nhìn chằm chằm vào sân không chớp mắt, đột nhiên híp mắt lại, bất giác lên tiếng: "Ai đây không phải..."
Thiếu niên cao cao gầy gầy liên tục ghi được ba điểm, trong sân tràn ngập tiếng la hét chói tai.
Chu Bác Dương vuốt cằm: "Thằng bé này quả nhiên có bản lĩnh.”
Tiếu Hàm cẩn thận nhìn lại một lần nữa, bỗng nhiên cô giữ chặt tay Hứa Du Nhiên: "Du Du! Đó là cậu ta!”
Hứa Du Nhiên vô cùng ăn ý nghĩ đã nhớ tới lời Tiếu Hàm nói vào buổi sáng: “Là em đẹp trai cậu gặp phải ở quán bar?”
“Đúng vậy!”