Càng nói tôi càng cao giọng "Lũ hữu danh vô thực như chúng mày cũng chỉ có chép bài nhau mới lên được học sinh giỏi. Có ngon thì lấy thực lực thật ra mà làm bài thi, chứng minh cho mọi người thấy năng lực thật sự của mình đi. Để tao xem tao phải chiêm ngưỡng thế nào". Nói rồi tôi tặng ánh mắt khinh bỉ về phía bọn nó.
Vốn từ trước tới này tôi vô cùng bình lặng trong lớp, đây là lần đầu tôi nói chuyện theo lối nặng nề như vậy. Vì vậy, mà có vô số ánh mắt không chỉ trong lớp mà còn của các lớp khác sang hóng chuyện đầy ngạc nhiên nhìn về phía tôi. Tôi còn nghe tiếng xì xào "Uầy, đỉnh vậy. Tao cũng nghĩ như nó,mỗi tội không dám nói ra". "Chậc, mày cẩn thận, con Kiều Hân mà nó nghe được, khéo lại dẫn đàn anh, đàn chị giang hồ của nó lên đập mày".
Bọn Kiều Hân liếc về phía mấy đứa đang thầm thì đó, rồi lại quay sang quát lên về phía tôi "Học sinh trung bình như mày mà cũng đòi bọn tao phải chứng minh".
Chưa kịp đáp lại, tôi đã nghe Thanh lên tiếng "Học sinh trung bình cũng không chơi bẩn để trèo cao như chúng mày. Tao khinh loại như chúng mày, tài năng có hạn". Tôi bổ sung thêm ngay sau đó "Mà sức ảo tưởng thì dư thừa".
Tuy là thách thức bọn nó như vậy, nhưng trong số đó, vẫn có những học sinh giỏi thật sự. Còn số còn lại chính là loại ký sinh, dựa vào người khác mà trèo lên danh học sinh giỏi.
Thật ra tôi cũng không bài xích học sinh chép bài nhau như vậy. Việc bày bài, trao đổi bài quá bình thường đi mất, trường cấp 3 nào ở thành phố tôi chẳng vậy. Nếu không phải vì bọn nó quá ngông cuồng, làm ảnh hưởng tâm trạng của tôi, tôi cũng chẳng để tâm.
Kiều Hân nghiến răng, nghiến lợi nhìn tôi. Nó giơ tay đang định đấm tôi thì bị người yêu nó- Hoàng Dũng xen vào. Dũng đưa tay chặn trước người Hân "Dừng lại đi em, tới giờ vào lớp rồi".
Thầy Hưng dạy Lý bước vào lớp tôi thì chuông reo, vào lớp rồi. Nhìn vào tình cảnh hỗn loạn chỗ tôi, thầy cầm thước gõ xuống bàn trên bục giảng, rồi lớn tiếng "Đến giờ vào lớp, giáo viên đã vào rồi mà các em còn đứng đó, còn không mau về chỗ".
Các bạn trong lớp lật đật chạy về chỗ ngồi của mình, còn những bạn hóng chuyện lúc nãy chắc có lẽ thấy thầy tới nên đã về lớp từ trước hết cả rồi. Kiều Hân còn muốn nói gì đó nữa, nhưng bị Dũng kéo đi nên chỉ để lại một câu đe doạ tôi "Mày coi chừng chiều nay, tao không cho mày an toàn về được tới nhà".
Tôi chẳng thèm đôi có với nó thêm làm gì, chỉ khinh miệt mà nhìn nó.
Thầy gõ thước thêm lần nữa "Lấy sách vở ra, chúng ta ôn lại kiến thức cũ đã học"
Tôi đang lấy sách vở ra thì đột ngột nghe tiếng Thanh "Sáng nay mới cãi nhau với ba à?"
Tôi gật đầu, không đáp lại. Tôi ghét nói về chuyện gia đình của mình với người khác. Gia đình của tôi là một mớ hỗn độn. Nếu như tôi là người ngoài nhìn vào, sẽ chỉ cảm thấy gia đình như thế làm bẩn mắt mình.
Thanh nhắc nhở tôi "Hôm nay mày hơi nóng tính.
Tôi biết Thanh lo lắng cho tôi. Nó sợ tôi sẽ thật sự không kiểm soát được cảm xúc mà đánh nhau với bọn Kiều Hân sau giờ ra về.
Thanh là người bạn duy nhất từng được chứng kiến mặt tối trong tôi. Nó thấy tôi hút thuốc, sử dụng bia rượu, thậm chí là tham gia vào các vụ đánh nhau với tư cách là người lên kế hoạch và chỉ huy. Đó là vào hè từ lớp 9 lên 10, đó là khoảng thời gian khủng hoảng nhất trong cuộc đời tôi cho tới bây giờ.
Tôi cũng không muốn lặp lại khoảng thời gian đó lần nữa, nhưng gia đình lại là một ám ảnh quá lớn với tôi. Chỉ cần là những chuyện liên quan đến gia đình, người thân, tôi đều khó giữ được sự bình tĩnh.
Thật ra lúc sáng tôi đã bình định lại tâm trạng bản thân. Tôi đã cố gắng quên đi chuyện gia đình của bản thân, nhưng sự va chạm với nhóm Bùi Kiều Hân lại khiến lòng tôi muốn phát tiết những bất mãn, khó chịu trong lòng.
Dù phần lớn tôi tức giận vì chuyện gia đình thì trong cuộc cãi vã này, tôi vẫn cảm thấy tranh chấp với Bùi Kiều Hân là bình thường, chẳng có gì phải hối hận cả. Dùng phương thức bẩn để đạt học sinh giỏi lại còn khoe khoang điều đó, tôi lên án việc này là hoàn toàn đúng đắn. Nếu như những người bạn khác không dám lên tiếng, thì tôi lên tiếng cũng chỉ là thỏa mãn lợi ích bản thân, không mất mát. Mà tôi như thế lại còn đang làm việc thiện, giúp đỡ những bạn học sinh yếu thế, muốn lên tiếng nhưng lại bị áp bức.
Như vậy, xét về tình, về lý, tôi đúng. Tôi không sợ
Với sự chắc chắn về việc mình đã làm, dù cho đó là sự mất kiểm soát cảm xúc, nhưng nó vẫn đúng đắn, tôi thong dong chờ đến giờ ra về.
Đến giờ ra về, tôi cùng Thanh và Lâm ra trước cổng trường. Lâm chở Thanh về trên chiếc xe máy SH ba mẹ nó mua cho.
Thanh vừa ngồi lên xe, cài quai mũ hiểm, vừa thấp thỏm nhìn tôi "Ai đón mày về? Hay để bọn tao ở đây chờ với mày".
Tôi tùy hứng mà đá chân, cũng chẳng quan tâm mấy đến bọn Bùi Kiều Hân ở phía sau đang bước đến chỗ tôi "Mày yên tâm, tao không ngu mà đánh nhau để bị hạ hạnh kiểm."
Thanh thở dài nhìn tôi, có chút lưỡng lự "Thế mày phải bình tĩnh đấy nhé. Tao tới chỗ thầy Phương, sẽ xin đi trễ cho mày ".
Tôi gật đầu, ngón tay làm động tác OK giơ lên với Thanh.
Lâm vừa phóng đi, thì tiếng bước chân cũng to hơn, bọn nó đến gần tôi rồi.
Bùi Kiều Hân khí thế ương ngạnh, mười phần tự tin nhìn tôi "Thế nào? Mày bị bạn thân bỏ lại rồi".
Cả bọn cười lớn, mà mỉa mai tôi "Bạn thân thì cũng chỉ đến thế là cùng"
Tôi không muốn gây thêm chuyện, không đáp lại. Điều này khiến Hân như cảm thấy bị khinh thường, nó tức giận nhìn tôi, kiêu ngạo mà hất cằm lên "Không có ai bảo vệ mày bây giờ đâu, khôn hồn thì mày xin lỗi, tao còn suy nghĩ có nên tha..."
Kiều Hân chưa kịp nói hết thì xe ôtô của ba tôi đã lái đến đón tôi về. Tôi từ tốn mở cửa bước vào xe. Trước khi đóng cửa, tôi ngẩng đầu, thách thức mà nhìn bọn Kiều Hân, vẫy tay chào, khẩu hình miệng "Tạm biệt".