Ngày đầu tiên lên lớp 12 đã tới trễ, tôi cảm thấy thật không tốt chút nào.
Lớp tôi nằm trên tầng ba, ở phòng cuối cùng. Bước tới lớp tôi có chút khẩn trương "Báo cáo giáo viên, em tới muộn". Cách nói chuyện vô cùng nghiêm chỉnh này của tôi mặc dù cũng đã quen thuộc với các bạn nhưng mọi người vẫn cười ồ lên.
Tôi ngước vội lén nhìn, nghĩ thầm may thật, giáo viên chủ nhiệm lớp tôi là cô Lê Mỹ Ánh. Đây là cô giáo dạy văn vô cùng hiền từ. Cô nhẹ nhàng bảo "Em vào đi. Đã vào năm học mới rồi, các em phải chú ý giờ giấc đúng giờ đấy nhé"
Lúc này, tôi mới thoải mái ngẩng đầu lên "Vâng, em sẽ chú ý" rồi chạy nhanh xuống bàn cuối của dãy 4 từ cửa đếm vào.
Nhưng vì chuyện đi trễ mà từ lúc vào đến giờ mà tôi không để ý bàn mình có người ngồi. Tôi có chút kinh ngạc, là một bạn nam, hơn nữa lại còn rất đẹp. Gương mặt sáng sủa, thanh khiết nhưng lại rất lạnh lùng.
Tôi chỉ đành bảo Phạm Tuấn Lâm ngồi bàn trên " Mày xuống dưới ngồi đi" rồi đưa mắt chỉ vào chỗ trống bên cạnh bạn mới. Tôi liếc qua Thanh, Thanh cũng biết ý mà bồi thêm "Ừm. Để Anh ngồi với tao". Lâm với vẻ mặt bất đắc dĩ mà ngoan ngoãn chuyển xuống dưới.
Nguyễn Hòa Thanh là người bạn duy nhất mà tôi kết giao từ năm cấp 2 lên tới bây giờ. Còn Phương Tuấn Lâm là bạn trai của nó. Bọn nó yêu nhau cũng khá lâu rồi, bắt đầu từ đầu hè lên lớp 11.
Thanh và tôi đều là con nhà có điều kiện. Nhưng tôi mất mẹ từ nhỏ, còn nó thì là con một trong gia đình hạnh phúc, được cha mẹ yêu thương vô điều kiện. Nhưng nó rất sợ mẹ. Mặc dù mẹ lúc nào cũng chăm sóc kỹ càng cho nó, chiều chuộng mọi yêu cầu của nó. Ngoại trừ chuyện học hành và chọn nghề, mẹ nó quản vô cùng gắt gao. Nó muốn học nghệ thuật, mẹ nó thì lại yêu cầu nó phải học luật, để sau này tiếp quản văn phòng luật của bố nó. Chính vì vậy, mà từ lâu nó đã bị mẹ kìm hãm tất cả cơ hội để phát triển năng khiếu nghệ thuật của bản thân.
Vì sự ép buộc của mẹ khiến nó vô cùng mệt mỏi. Nó bắt đầu lấy chuyện yêu đương để giải tỏa tâm lý, để được yêu chiều và làm theo tất cả những gì mình muốn. Tình đầu của nó từ năm lớp 7, kéo dài được gần 1 năm. Lúc chia tay nó suy sụp lắm, như kiểu mất cả thế giới. Thế rồi sau lần đó, nó yêu đương ngay càng chóng vánh, tốc độ thay người yêu nhanh đến chóng mặt. Yêu đương 3 tháng đã là đạt đến lâu dài nhất sau người yêu đầu của nó rồi. Thế mà, nó yêu đương với Lâm đến tận hơn 1 năm. Có lẽ là bởi Lâm vô cùng ngoan ngoãn, rất nghe lời Thanh. Cũng là người cưng chiều nó nhất trong bộ sưu tập người yêu của nó, nên mới trở thành người lâu dài như vậy.
Chuyện tình của bọn nó còn được viết lên trên trang confession của trường, được vô số học sinh ngưỡng mộ. Từ đó mà 2 đứa nó trở thành người nổi tiếng, hot face được cả những các bạn trường ngoài để ý. Bảo sao mà cứ muốn trở thành người nổi tiếng thì người ta lại tạo drama, drama ngon thế cơ mà, 1 cái đã đủ để tạo sức hút rồi. Không biết tôi có nên cũng tạo một cái drama không nhỉ?
Một giọng nói cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi "Cô mời bạn Mai Anh nêu ý kiến nào". Vì lớp tôi có tới 2 Anh, một là tôi, hai là Hoàng Anh nên cô phải kêu hẳn chữ lót của tôi ra.
Tôi hoảng hốt quay sang nhìn Thanh, nó thầm thì vào tai tôi "Cô hỏi việc chia lại lớp theo phương thức học sinh giỏi giúp đỡ các học sinh yếu, để cùng nhau nâng đỡ tốt nghiệp phổ thông". Tôi ánh mắt nghi hoặc nhìn nó, vì bình thường những chuyện liên quan cơ cấu lớp như này làm gì đến lượt tôi lên ý kiến. Tôi ở trong lớp chính là kiểu học sinh chỉ học để lên lớp, dù gì gia đình tôi đã xác định trước rằng sau này sẽ chuyển tôi đi du học nên tôi cũng chẳng bận tâm lắm mấy chuyện học hành trường lớp này.
Không biết phải trả lời cô thế nào, tôi đành nói bừa "Em cảm thấy được ạ". Cô gật đầu nhìn tôi, vẫy tay ý bảo tôi ngồi xuống. Cuối cùng cô chốt "Thế thì chúng ta quyết định chia lớp theo như cô nhé".
Cô nói xong, tôi cảm thấy như có hàng trăm con dao phóng ra từ mắt các bạn đâm thẳng vào người tôi. Thanh lúc này mới nhắc với tôi "Mấy đứa lúc nãy giờ phản đối, đều muốn giữ chỗ như cũ. Chỉ có mày là đồng ý theo cô". Giờ tôi đã hiểu vì sao có con mắt sắc lạnh của các bạn rồi.
Còn về cô, khẳng định là vì thấy tôi đang mơ màng, mời tôi trả lời thì kiểu gì cũng sẽ là các câu kiểu mẫu như "Dạ em đồng ý", "Dạ đúng rồi ạ", "Dạ em thấy được ạ". Như vậy dù cho phần lớn các bạn không đồng ý, nhưng chỉ cần có một người đồng ý là tôi đây thì đã đủ cho cô thực hiện theo cách mình muốn rồi.
Giờ tôi mới nhận ra cô Ánh trông thì rất hiền dịu, nhẹ nhàng nhưng lại nguy hiểm vô cùng, cô thậm chí không quan tâm đến việc sau này tôi có thể sẽ bị các bạn cô lập. Nhưng mà cũng do tôi mất tập trung, không chú ý đến chuyện cô nói nên mới để cô có cơ hội như vậy. Lần sau tôi nhất định phải cẩn thận mới được.
Quả thật như tôi đoán, vào giờ ra chơi, Bùi Kiều Hân dẫn đầu một đám đến chỗ tôi, vô cùng ngông nghênh mà thốt lên rằng "Mẹ mày, lúc nãy mày không thấy bọn tao phản đối cô à". Rồi có người từ phía sau to tiếng "Ủa! Sao tao nhớ con Anh với Thanh thân lắm mà. Vậy mà con Anh lại đòi đổi chỗ".
"Tao chắc mẩm là bọn nó nghỉ chơi rồi "
"Mày phải xem lại bạn thân mày đi nhé Thanh, không biết chừng bị đâm sau lưng lúc nào lại không hay"
" Mày lại đùa rồi, thân gì cơ, thân ai nấy lo đấy à".
Bọn nó ha hả cười vào mặt tôi. Trước dáng vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ đó khiến tôi cảm thấy rất tức giận nhưng vẫn phải kiềm nèn "Chẳng qua chỉ là việc đổi chỗ, năm nào chẳng có, cũng chẳng thấy tụi mày 2 năm vừa rồi tức giận như vậy. Sao? Cảm thấy không phải đổi chỗ theo kiểu bình thường, sợ là đổi theo kiểu giỏi yếu một bàn thì chúng mày không thể giúp đỡ nhau trong kiểm tra, sợ mất danh hiệu học sinh giỏi cơ à?!"