Tiểu Tức Phụ Của Trương Lão Hán

Chương 19

Sáng sớm, Trương Lão Hán lại cᏂị©Ꮒ vào tử ©υиɠ non nớt chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ được ngâm vào đêm qua, tϊиɧ ɖϊ©h͙ được tử ©υиɠ bao phủ cả đêm vẫn còn âm ấm, khoang tử ©υиɠ lại bị quấy rối, tử ©υиɠ bị căng đến sưng đỏ đau đớn, bụng nhỏ của Lâm Nam cũng phồng lên.

Trương Lão Hán rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, miệng tử ©υиɠ bắt đầu kép lại, một khoang tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị bịt kín trong tử ©υиɠ, Lâm Nam chỉ cảm thấy bụng đau căng, giống như có thứ gì đó được nhét vào bụng, nhưng không lấy ra được, vừa khóc vừa rêи ɾỉ: "Căng quá... Muốn đi tiểu..."

Trương Lão Hán sờ sờ cái bụng phồng to của cậu: "Không phải căng nướ© ŧıểυ, mà là căng tử ©υиɠ, bên trong bị người đàn ông của em bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, hấp thụ cho tốt, nhanh chóng sinh con cho tôi."

Lâm Nam lúc này mới hiểu tại sao bụng mình to lên, xấu hổ không nói nên lời: "Anh . ."

Trương Lão Hán chiêm ngưỡng khuôn mặt đỏ rực vừa xấu hổ vừa tức giận của cô vợ nhỏ, ©ôи ŧɧịt̠ còn chưa rút ra lại cứng ngắc, trực tiếp đâm vào trong âʍ đa͙σ: "Tôi làm sao, em là vợ của tôi, nhiệm vụ của em là sinh con cho tôi, tôi cᏂị©Ꮒ em cũng là chuyện bình thường, tôi không chỉ muốn mỗi ngày cᏂị©Ꮒ âʍ đa͙σ của em, mà còn muốn bắn đầy tử ©υиɠ dâʍ đãиɠ của em mỗi ngày, cho dù mang thai cũng muốn cᏂị©Ꮒ, cᏂị©Ꮒ cho cái bụng em to hết lần này đến lần khác, mỗi năm đều phải sinh con cho tôi.”

"A. . . " Lâm Nam bị Trương Lão Hán nói đến ngây người, khó khăn uốn éo cơ thể: "Đừng... A... Đừng..." Cậu còn nhỏ, không muốn trở thành công cụ sinh con giống như phần lớn người song tính, chỉ vì người song tính có hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, thể lực và dáng người đều xịn hơn phụ nữ nên nhiều người thích mua người song tính về sinh con, nhưng mà sinh sản không ngừng nghỉ như vậy giống như cướp đi mạng sống của những người song tính, những người song tính không thể sống qua 50 tuổi. Sau vài chục năm sinh con, cơ thể gần như bị đào rỗng, mặc dù sau tuổi 40 không cần tái tạo nữa, nhưng cơ thể cũng đã quá tải đến cực hạn rồi.

Trương Lão Hán bị tiếng kêu của cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn nhanh chóng đâm rút mấy chục cái vào trong âʍ đa͙σ ẩm ướt rồi bắn tinh, không đâm vào tử ©υиɠ nữa mà trực tiếp bắn hết vào trong âʍ đa͙σ, còn chưa kịp rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã trào ra ào ạt trộn lẫn với dịch nhờn trong âʍ đa͙σ, khiến cho âʍ đa͙σ và ga giường ướt sũng.

Hắn nằm ở trên người Lâm Nam, chờ dư vị lêи đỉиɦ qua đi, phát hiện ra Lâm Nam còn đang khóc thút thít, hai mắt đỏ như thỏ, chóp mũi nhỏ vì khóc mà đỏ ửng, trước giờ Trương Lão Hán không hiểu cái gì là thương hoa tiếc ngọc, nhưng bây giờ người này là vợ của hắn, trong thế giới quan của hắn, là vợ thì nên cho người đàn ông của mình cᏂị©Ꮒ, sinh con cho người đàn ông của mình là điều hiển nhiên, với tư cách là một người đàn ông có trách nhiệm thì phải cho vợ mình ăn no mặc ấm không bị tủi thân.

Hơn nữa Lâm Nam khóc đến mức làm cho người ta thương, Trương Lão Hán hiếm khi mềm lòng, ôm lấy Lâm Nam giống như từ trong nước vớt ra, nhỏ giọng hỏi: "Em khóc cái gì? Đêm qua cᏂị©Ꮒ còn dữ dội hơn mà không thấy em khóc."

Lâm Nam bị cánh tay rắn chắc của hắn ôm lấy, dựa cả người vào trong l*иg ngực cường tráng của Trương Lão Hán, bị hắn dịu dàng hỏi, nước mắt càng rơi không ngừng.

"Này, em còn sức khóc à! Em khóc cái gì, nếu còn khóc tôi sẽ đuổi em ra ngoài, nghe phiền quá." Giọng điệu tuy rằng hung ác, nhưng lại có một chút không biết làm sao, nếu Lâm Nam không phải là vợ hắn, thì nãy giờ đã bị đánh rồi.

“Hu… Nấc…” Lâm Nam sợ hãi co rúm người, không dám khóc to, tủi thân lau nước mắt nấc lên.

Trương Lão Hán không còn cách nào, đành phải chậm rãi vỗ vỗ lưng giúp cậu dễ thở, trầm giọng nói: "Em có chuyện gì thì cứ nói cho tôi biết, tôi là người đàn ông của em, tôi có khả năng nuôi và bảo vệ em, miễn là em không muốn những ngôi sao trên bầu trời, tôi đều làm em thỏa mãn, đừng động một tí đã khóc, nói ra còn tưởng Trương Lão Hán tôi là một kẻ hèn thích đánh vợ”.

Lâm Nam bị hắn nói làm cho sững sờ, tuy rằng mỗi một câu nói của Trương Lão Hán đều lỗ mãng và mạnh bạo, nhưng khi cẩn thận nghe xong, lại khiến người ta phải đỏ mặt: "Tôi. . . "

Cậu cắn đôi môi đỏ tươi mọng nước, có lẽ là do l*иg ngực Trương Lão Hán rất đáng tin cậy, cũng có lẽ là do cậu cũng tin tưởng những gì Trương Lão Hán nói, cuối cùng cậu nói ra những lời mình giấu ở trong lòng: "Tôi không muốn nằm suốt ở trên giường sinh con... "

Sau khi nói xong, cậu thấy sắc mặt Trương Lão Hán đen thui, vội vàng giải thích: "Tôi không nói là sẽ không sinh con, chỉ là tôi không muốn giống như những người song tính khác ở trong thôn, cả đời đều phải sinh con."