Tiểu Tức Phụ Của Trương Lão Hán

Chương 13

Giữa trưa Trương Lão Hán từ ruộng đi về, thấy trong phòng không có tiếng động, bữa sáng để trên bàn trong nhà chính cũng chưa có ai ăn, hắn vừa đi vào phòng ngủ, vừa trách móc: "Con lười nhỏ, đã giữa trưa rồi còn không chịu dậy" Vừa vào phòng thì thấy trên lông mi Lâm Nam còn đọng nước mắt, nhìn thấy thương: "Tại sao em lại khóc?"

Lâm Nam giương đôi mắt to long lanh nước nhìn hắn, Trương Lão Hán làm cậu đau, hiện tại cậu có chút sợ Trương Lão Hán, nhưng lại không dám ngỗ nghịch, chỉ có thể nhút nhát đáp: "Đau quá, cả người đều đau. Thức dậy lại không thấy anh đâu."

Bộ dáng nhỏ bé mềm mụp đó khiến cho người ta đau nhói trong lòng.

Trương Lão Hán vén nhẹ chăn lên, da thịt dưới chăn trần trụi, hai chân mở rộng, ở giữa hai chân vừa đỏ vừa sưng, khắp người đều có một ít dấu vết, tối hôm qua hắn khó khăn lắm mới được ăn thịt, nên nhịn không được, ăn có hơi nhiều.

Lâm Nam sợ hãi "A..." một tiếng, xấu hổ co người lại.

Trương Lão Hán tặc lưỡi, lấy ra một lọ thuốc mỡ từ ngăn tủ bên cạnh: "Lại đây.” Nói xong muốn banh hai chân cậu ra.

“Làm… Làm gì?” Lâm Nam xấu hổ đến tóc cũng đỏ.

"Làm em!" Trương Lão Hán hung hăng nhào tới, kéo mở hai chân trắng nõn đang xoắn xuýt của Lâm Nam ra, l*и sưng đỏ nghiêm trọng, bốn cánh hoa cũng sưng đến phát sáng, thậm chí thịt non ở miệng âʍ đa͙σ cũng sưng đỏ ép sát vào nhau, lỗ thịt chỉ còn một cái khe nhỏ, đêm qua sau khi chơi xong, hắn chỉ tùy tiện dùng nước nóng lau bên ngoài cho Lâm Nam, hắn cũng không quan tâm bên trong thế nào, bây giờ mới thấy có một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dịch nhờn dọc theo các khe hở lỗ thịt mềm rỉ ra.

Trương Lão Hán cũng mặc kệ, dù sao tối hôm qua hắn bắn nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ như vậy, có lau bao nhiêu cũng không sạch, vì vậy liền nặn thuốc mỡ, bôi một lớp thuốc mỡ thật dày lên âʍ đa͙σ sưng đỏ.

“Chết tiệt, cái l*и chưa từng được chơi này, đợi nó tốt lên thì tôi sẽ xử lý em.” Trương Lão Hán oán hận đem hai lạng thịt dưới háng cọ xát bắp đùi sưng đỏ của Lâm Nam hai lần.

Lâm Nam xấu hổ không nói nên lời, Trương Lão Hán đắp chăn lên người cậu, cậu vừa xấu hổ vừa sợ hãi vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào chăn.

Trương Lão Hán ăn hết bánh bao buổi sáng còn dư, lại nấu một nồi cháo, cho một ít táo đỏ, đậu phộng, nhãn, với nửa thìa đường, nấu đến khi đặc sệt mới mang vào phòng cho Lâm Nam ăn.

Lâm Nam rất vui mừng, cậu chưa bao giờ được ăn cháo ngon như vậy, có thêm cả táo đỏ và đậu phộng, ngày thường những thứ này cậu còn không có để ăn, thế mà phung phí dùng để nấu cháo.

Cậu vốn ăn ít, nhưng dưới sự giám sát của Trương Lão Hán, ngu ngơ ăn nhiều hơn một bát.

Ăn xong, Trương Lão Hán cất bát đi, cởi giày bò lên giường.

Lâm Nam nhanh chóng co rúm vào trong góc.

“Lại đây, ngủ cùng người đàn ông của em.” Trương Lão Hán kéo cậu trở về.

"Không. . . " Lâm Nam sợ đến sắc mặt tái nhợt, còn tưởng Trương Lão Hán đang nói cái loại ngủ đêm qua: "Không được. . . Đau lắm..."

“Ngoan ngoãn nằm xuống cho tôi.” Trương Lão Hán ôm Lâm Nam nóng hầm hập vào trong ngực, nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

Lâm Nam nằm trong l*иg ngực săn chắc của hắn, ngửi mùi mồ hôi trên người Trương Lão Hán, không ngờ ngủ mà Trương Lão Hán nói là ngủ thuần túy, cậu chưa từng được ai ôm ngủ, cái ôm nóng bỏng cùng cánh tay rắn chắc của Trương Lão Hán ôm lấy cậu, giống như một chiếc l*иg khổng lồ, những nỗi sợ hãi dường như đã hơi dịu đi, Lâm Nam cũng vô thức chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh dậy thì bên ngoài đã tối đen, khẽ nhúc nhích thì thấy phía dưới không còn đau như lúc sáng, trong phòng hơi tối, mùi thơm của thức ăn từ cửa sổ bay vào, giường đất cũng ấm áp, đây chính là cuộc sống bình thường mà cậu ao ước, không bị đánh đập mắng mỏ, cũng không có tiếng khóc, cuộc sống không có lạnh và đói, khiến mũi Lâm Nam có chút chua chua.

Lúc Trương Lão Hán đi vào, phát hiện Lâm Nam hình như trở nên ngoan ngoãn mềm mại hơn, đúng là, người bị cᏂị©Ꮒ nhiều mới biết nghe lời.

Không để Lâm Nam phải xuống giường, Trương Lão Hán đã mặc cho cậu chiếc áo khoác của mình, Lâm Nam mặc đến tận đùi, phía dưới lại trống trơn, Trương Lão Hán trực tiếp bế cậu ngồi xuống bàn ăn trong nhà chính.

Lâm Nam không phản kháng, lần này cậu không chỉ sợ hãi, mà dường như có thêm một số cảm xúc mà Lâm Nam không thể nào giải thích được, vì vậy cậu chỉ đỏ mặt để Trương Lão Hán ôm mình.

“Ăn đi.” Trương Lão Hán múc cháo còn thừa lúc trưa cho Lâm Nam, cháo này dễ tiêu hóa hơn cơm trắng.

Lâm Nam ăn một ít rau và một bát cháo thì đã no.

“Gầy giống như con khỉ, làm sao sinh con trai cho tôi được.” Trương Lão Hán lại đưa cho cậu một bát nữa.