Tiểu Tức Phụ Của Trương Lão Hán

Chương 12

"A. . . . . . " Lâm Nam bị cᏂị©Ꮒ đến nói không ra lời, chỉ có thể rêи ɾỉ tiếng da^ʍ, miệng tử ©υиɠ bị đυ.ng chạm vừa tê dại lại vừa chua xót, l*и run rẩy co giật lan tràn khắp một đường đi đến tử ©υиɠ mềm mại, tử ©υиɠ co giật dữ dội, ngậm chặt lấy qυყ đầυ to đang đưa đẩy, Trương Lão Hán bị kẹt trong miệng tử ©υиɠ cố gắng nhúc nhích vài lần, cuối cùng đẩy một cái thật sâu, nhét hết qυყ đầυ vào trong tử ©υиɠ ấm áp xuất tinh.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà Trương Lão Hán tích góp nhiều năm sau lần bắn vừa rồi cũng không giảm đi bao nhiêu, đến lần bắn thứ hai vẫn còn rất nhiều, cột nước mạnh mẽ đập vào thành tử ©υиɠ mềm yếu, tử ©υиɠ co rút càng thêm dữ dội. Lâm Nam run rẩy cả người, đầu ngón chân mượt mà duỗi thẳng, ngước cổ thét chói tai, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Trương Lão Hán suýt chút nữa bắn thủng cậu, tử ©υиɠ điên cuồng tiết ra dịch nhầy, một lần nữa phun nước.

Sau khi xuất tinh xong, cổ tử ©υиɠ giãn ra, qυყ đầυ của Trương Lão Hán cũng trượt ra khỏi tử ©υиɠ, không có ©ôи ŧɧịt̠ ngăn cản, cổ tử ©υиɠ siết chặt rồi lại đóng kín, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ lớn bịt kín khoang tử ©υиɠ mềm mại, dọc theo khe hở ở trong tử ©υиɠ một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ rò rỉ chảy ra ngoài.

Lâm Nam kiệt sức, nằm liệt xuống giường, cậu là một song nhi non nớt, lại gặp phải một người đàn ông giàu kinh nghiệm và tràn đầy năng lượng như Trương Lão Hán, mới vừa ăn mặn đã phải trải qua hai lần tìиɧ ɖu͙© say sưa điên cuồng, cậu hoàn toàn không chịu nổi, bây giờ mí mắt đã không còn sức nâng lên nữa, mê mang.

Trương Lão Hán trùm lên người Lâm Nam, gần như che kín cơ thể mảnh mai của thiếu niên, ©ôи ŧɧịt̠ chôn trong âʍ đa͙σ nghỉ ngơi một lúc, cảm giác sướиɠ vãi linh hồn, song nhi nhỏ nhắn này, dáng đẹp, ngoan ngoãn, âʍ đa͙σ càng đẹp hơn, vừa như in với ©ôи ŧɧịt̠ của hắn, quả nhiên là nhặt được bảo bối, hắn đã đói khát mấy chục năm rồi, cᏂị©Ꮒ một hai lần cũng không giải quyết được vấn đề, quả nhiên mình vẫn mạnh khỏe như xưa, hắn tự tin nghĩ thầm, nghĩ một hồi ©ôи ŧɧịt̠ lại cương cứng.

Lật người lại, ôm Lâm Nam ngồi lên người mình, ©ôи ŧɧịt̠ như cũ không hề rời khỏi l*и.

"Ư A..." Đầu óc Lâm Nam không tỉnh táo, ngay cả sức lực rêи ɾỉ cũng không có, mềm nhũn dựa vào người Trương Lão Hán, l*и nhỏ bị lắc lư va chạm lên xuống, Lâm Nam nhắm mắt, thật mệt, mặc kệ Trương Lão Hán lăn lộn kiểu gì, chỉ những lúc bị cᏂị©Ꮒ quá độc ác, mới miễn cưỡng rêи ɾỉ hai tiếng.

Lâm Nam không biết khi nào mình mới được ngủ, cũng không biết mình đã bị Trương Lão Hán đã lăn lộn bao lâu, cậu luôn trong trạng thái mê man, có cảm giác như đang ở trên một chiếc thuyền, trong giấc mơ không ngừng lắc lư lay động.

Khi Lâm Nam mơ màng tỉnh dậy, cậu bị tiếng nói ngoài cửa đánh thức.

Một tiếng "Cạch—" vang lên, Trương Lão Hán đi ra ngoài.

Ngoài cửa có một giọng đàn ông lớn tiếng trêu ghẹo: “Chú Trương, gừng càng già càng cay nha, tối hôm qua thím nhỏ suýt chút nữa làm sập luôn nóc nhà.”

Cuộc sống ở nông thôn rất nhàm chán, có một chút tin tức gì cũng sẽ lan truyền khắp thôn, chủ đề giữa mọi người cũng luôn xoay quanh ở những vấn đề đó.

Trương Lão Hán cũng không để bụng, ngược lại rất hào hứng nói: "Vợ nhà anh mới đúng, buổi tối cả thôn đều nghe tiếng."

Người nói chuyện là hàng xóm của hắn, tên là Trương Dũng, là người trong tộc nhà họ Trương, anh ta khoảng ba mươi tuổi, nhưng vai vế nhỏ, vì vậy anh ta phải gọi Trương Lão Hán một tiếng chú, anh ta bỉ ổi cười rộ lên, "Được thôi, tối nay hai chúng ta liền so sánh, xem vợ ai hét to hơn."

Giọng nói từ từ trở nên nhỏ hơn, chắc là đi xa rồi.

Cuối cùng cũng yên lặng, ngoài trời đã hừng sáng, Lâm Nam cảm thấy đã đến lúc phải rời giường, nhưng mà cơ thể mệt mỏi đến mức mí mắt cũng không mở ra được, vì thế cậu khẽ nhúc nhích, "A..." Kết quả, cả người đau đến mức kêu thành tiếng.

Toàn thân như bị tùy ý tháo ra lắp vào, giống như mỗi một khớp xương đều không phải của cậu, mỗi một cái xương đều phát ra tiếng kháng nghị đau đớn, đặc biệt là lúc cậu trở mình, hai chân cọ xát vào nhau, phần dưới cơ thể ngay lập tức truyền đến một trận đau đớn, vừa nóng vừa đau, cậu hơi kéo nhẹ đã đau đến mức đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

Lâm Nam lại lật ngửa về, mở hai chân ra để giảm bớt đau đớn một chút, cậu rất muốn nhìn xem mình có bị thương hay không, nhưng cậu căn bản không đứng dậy được, cơ bắp yếu ớt vừa chua xót vừa đau nhức, Lâm Nam nhìn căn phòng trống rỗng, cả người giống như bị liệt, nằm ở trên giường khóc thầm, khóc một hồi thì ngủ thϊếp đi.

Trong lòng cậu rất sợ hãi và hồi hộp, trên người lại đau nhức, ngủ không được ngon, chỉ mới chợp mắt một lúc đã bị tiếng đóng cửa trở về của Trương Lão Hán đánh thức.