Đầu Trương Lão Hán mê man, vừa mạnh vừa nhanh đâm rút vào L*и mềm mại, mắng: "Con đĩ, ai bảo em dụ dỗ người! Em muốn dùng bộ dáng dâʍ đãиɠ này dụ dỗ ai! Không biết xấu hổ! Đồ đĩ! CᏂị©Ꮒ chết em! CᏂị©Ꮒ nát em! Xem em có dám không!”
"A... A...Ư..." Lâm Nam bị đâm loạn xạ, run rẩy giãy dụa lung tung, L*и được Trương Lão Hán đâm vừa ngứa vừa sướиɠ, L*и như đang tự mình tìm vui, quấn quýt ôm lấy ©ôи ŧɧịt̠ to nóng bỏng cọ xát, sung sướиɠ chạy thẳng lên trán, làm cho người ta phát điên, Lâm Nam không thể nào suy nghĩ, chỉ có thể làm theo lời Trương Lão Hán cầu xin sự thương xót: “A... A... Không dám... Tôi... Không dám... nhẹ... nhẹ một chút... cầu xin... chú... nhanh quá..."
Trương Lão Hán gần như phát điên, hai bàn tay to nắm lấy vòng eo nhỏ của cậu, hung hăng đâm vào lỗ nhỏ non nớt, đây là lần đầu tiên Lâm Nam bị cᏂị©Ꮒ một cách điên cuồng như vậy, ngoài việc chịu đựng, cậu chỉ còn biết khóc lúc rêи ɾỉ trong bất lực.
Không biết bị cᏂị©Ꮒ bao lâu, hét đến giọng cũng khàn, hai hòn bi của Trương Lão Hán run lên, ©ôи ŧɧịt̠ cũng bự thêm một vòng, hắn đâm mạnh ©ôи ŧɧịt̠ xuống, đâm vào sâu bên trong thịt mềm rồi sảng khoái bắn ra.
Trương Lão Hán đã cô đơn hơn mười năm, mặc dù dùng tay cũng được, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thật sự xuất tinh sau ngần ấy năm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa đặc vừa nhiều, bắn mấy phút mới xong.
"A aaaaa..." Tử ©υиɠ mẫn cảm của Lâm Nam liên tục bị tia nước mạnh mẽ bắn vào, bụng kịch liệt run rẩy, theo thủy triều dâng trào, một làn sóng dâʍ ɖị©ɧ lớn từ sâu bên trong phun ra, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ ở phía trước cũng cố gắng bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ lỏng.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dịch âʍ đa͙σ trộn lẫn vào nhau, chẳng mấy chốc đã lấp đầy L*и, bụng Lâm Nam cũng phình to, nhưng ©ôи ŧɧịt̠ thô to của Trương Lão Hán đã chặn trong lỗ, nước không thể chảy ra ngoài.
"Hô. . . " Trương Lão Hán thở ra một hơi, cả người đầm đìa mồ hôi, qua nửa ngày mới nhớ lại cảm giác sung sướиɠ gần chết vừa rồi, do ngâm trong nước bài tiết, toàn bộ lỗ chân lông trên người hắn đều nở ra thư giãn, tinh thần cũng trở nên rõ ràng hơn.
Lâm Nam mềm thành một vũng nước, ga giường ở dưới cũng ướt sũng, mồ hôi, nước mắt, nước bọt, dịch âʍ đa͙σ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trộn lẫn vào nhau, như một đóa hoa mỏng manh bị tàn phá, ở dưới âʍ đa͙σ còn dính chặt với một cây gậy thô to.
Trương Lão Hán nghỉ ngơi đủ rồi, hắn rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, l*и cũng bị căng thành một cái động tròn nhỏ, chất lỏng trộn lẫn bên trong cũng chen nhau tràn ra, màu đỏ của máu trinh, nước da^ʍ trong suốt, cùng với tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt hơi vàng hòa vào nhau thành một dòng nước, giống như một dòng suối nhỏ chảy ra từ trong động nhỏ đỏ au.
Trương Lão Hán thuận tay cầm lấy cốc trà để ở dưới lỗ nhỏ, toàn bộ chất lỏng đυ.c ngầu chảy vào trong cốc, chảy được nửa cốc.
Lâm Nam nghỉ ngơi cả buổi, cũng lấy lại bình tĩnh, cậu chợt nhận ra Trương Lão Hán đang làm gì đó, khuôn mặt đỏ rực, muốn kẹp chân mình lại.
“Đừng nhúc nhích, đây là máu trinh, rất có giá trị.” Trương Lão Hán vỗ vỗ cái đùi nhỏ ở trên vai, liếʍ môi, say mê nhìn chằm chằm lỗ nhỏ đang chảy nước không ngừng.
"Không được, đừng nhìn, rất xấu hổ." Lâm Nam nói nhỏ.
"Làm gì mà xấu hổ? CᏂị©Ꮒ cũng đã cᏂị©Ꮒ rồi, còn giả vờ ngây thơ?" Trương Lão Hán nói, nhưng giọng điệu cũng không quá hung dữ.
Lâm Nam không dám trả treo, cậu chỉ có thể kìm nén sự xấu hổ của mình, nhắm mắt lại, mặc kệ Trương Lão Hán giày vò.
"Ngồi dậy!" Một lúc sau, Trương Lão Hán gọi cậu, Lâm Nam mở mắt ra, phát hiện Trương Lão Hán đã đem cốc đặt ở bên miệng cậu, ra lệnh: "Uống đi."
Một mùi tanh khai kỳ lạ xông vào lỗ mũi, nhìn nửa cốc chất lỏng vẩn đυ.c, Lâm Nam lập tức từ chối, lắc đầu nói: "Tôi không muốn."
“Nhanh lên.” Trương Lão Hán kéo cậu ôm vào lòng, tay này giữ lấy hai tay cậu, tay kia bưng cốc trà muốn đút cho cậu.