"A..." Vòng eo mảnh khảnh uốn éo thành một vòng cung căng chặt, Lâm Nam không kìm lòng được mà nâng mông lên, khiến cho lỗ mềm càng tiến sâu vào miệng Trương Lão Hán, nhưng Trương Lão Hán lại đột nhiên buông ra, không có môi lưỡi làm cho thoải mái, Lâm Nam chịu không nổi giãy giụa, miệng cũng rêи ɾỉ: "A... A... Không... muốn..."
“Nói, ai là người đàn ông của em?” Trương Lão Hán vẫn banh hai chân cậu ra, không cho cậu khép lại. "Nói đi, tôi sẽ tiếp tục liếʍ âʍ ɦộ cho em."
"A. . . . .Là ... " Lâm Nam bị ép đến hai mắt đỏ rực, du͙© vọиɠ tràn ngập trong mắt, cơ thể lả lơi cũng được bao phủ bởi một tầng màu hồng mê người: "Anh, anh là người đàn ông của tôi. . . "
“Ngoan.” Trương Lão Hán cầm chặt ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ, dùng bàn tay thô ráp xoa nắn phần cán non nớt. "Tôi là người đàn ông của em, em chỉ có thể để tôi sờ, tôi cᏂị©Ꮒ, em sinh ra là để tôi chơi, hiểu chưa?"
"A. . . .Ừ A . . " ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ non nớt màu hồng hơi cứng lên, qυყ đầυ cũng phun ra mật dịch, chảy xuống dọc theo cán, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ được Trương Lão Hán xoa nắn rất thoải mái. Lâm Nam không nhịn được rêи ɾỉ: "A. . . Thật kỳ lạ..."
Trương Lão Hán khẽ hừ một tiếng: "Không lạ, em là đồ dâʍ đãиɠ, đĩ nhỏ ạ."
"Ư a... Đừng có sờ... Khó chịu... Ưʍ... ngứa quá..." Theo bàn tay to của Trương Lão Hán chuyển động, mông của Lâm Nam cũng chuyển động theo.
“Ngứa chỗ nào?” Bàn tay già đời vuốt càng lúc càng nhanh, móng tay tinh tế cào cào lên rãnh qυყ đầυ, tay kia cũng không nhàn rỗi, dọc theo chính giữa vẽ một vòng tròn ở âʍ đa͙σ, sau đó đột nhiên nhéo nhéo hạt đậu nhỏ nhắn.
Sung sướиɠ ở sâu trong cơ thể non nớt của Lâm Nam như dung nham bị phong ấn đã lâu đột nhiên phun trào, mang theo từng cơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ chấn động ăn mòn cả xương cốt, thiêu đốt lý trí của cậu: "A..." Đầu óc Lâm Nam hoàn toàn trống rỗng, những thứ như sợ hãi, bất an và xấu hổ đều bị cậu vứt bỏ sang một bên, nghe theo bản năng mà đâm thẳng về phía trước, bắn vào tay Trương Lão Hán, âʍ ɦộ cũng phun nước, chảy ra một vũng nước da^ʍ trong suốt.
"Thật là da^ʍ, tôi còn chưa phá trinh em, tôi chỉ mới xoa xoa hạt đậu, mà em cũng phun nước." Trương Lão Hán cũng không ngờ Lâm Nam lại nhạy cảm như vậy, gương mặt già cúi xuống ngửi mùi nước da^ʍ, một luồng mùi khai xông vào lỗ mũi. Đã hơn mười năm hắn chưa từng ngửi thấy mùi này, hắn tham lam dùng hai tay mở rộng hai cánh hoa, đem mũi và miệng nhét vào, chóp mũi đỡ lấy hạt thịt run rẩy, hắn há miệng ngậm lấy hai cánh hoa nhỏ cùng lỗ thịt sau đó dùng đầu lưỡi điên cuồng liếʍ láp, đem tinh hoa ngọt ngào hút vào trong miệng.
Lâm Nam vừa mới lêи đỉиɦ nên cơ thể còn mẫn cảm yếu ớt, chỉ có thể mềm nhũn mặc kệ Trương Lão Hán xâm phạm, toàn thân toát ra mùi hương quyến rũ, trong sáng và kiều diễm.
Miệng Trương Lão Hán dùng sức mυ'ŧ mạnh, nước trong lỗ đều chảy hết vào miệng hắn, hắn thấy như vậy còn chưa đủ liền thò lưỡi vào trong lỗ nhỏ để liếʍ.
"Ưʍ. .A . . .A ..." L*и vừa trải qua lần thứ nhất lêи đỉиɦ nên vừa ướt vừa mềm, lúc này bị đầu lưỡi chọc vào, vách tường ngay lập tức ngọ nguậy, tiết ra dịch nhờn bôi trơn, dẫn đến một trận ngứa ngáy dày đặc: " Đừng... Chú... Chú ơi... Ngứa..."
“Đừng uốn éo nữa, không phải tôi đang làm giảm cơn ngứa cho em sao?” Trương Lão Hán dùng bàn tay to vuốt ve bắp đùi trơn bóng của Lâm Nam, sau đó nằm rạp xuống dưới người của cậu. Đầu lưỡi lại chọc vào L*и nhưng không chọc vào sâu.
Thịt mềm ở sâu trong L*и chen lấn vào nhau, cùng nhau cọ xát ra nước da^ʍ, càng ngày càng ngứa: "Huhu... Khó chịu quá... Ngứa quá... Chú... Chú ơi.....A", Lâm Nam không biết phía dưới của mình tại sao lại có nhiều con kiến nhỏ như vậy, cậu không phân biệt được đâu là khó chịu đâu là ngứa ngáy, khó chịu đến nỗi cậu vặn vẹo cơ thể non mềm của mình, rêи ɾỉ thành tiếng.
Trương Lão Hán bị tiếng rêи ɾỉ của cậu làm cho toàn thân bốc lửa, nếu không phải hắn thương tiếc cái âʍ ɦộ nhỏ non mềm của cậu, Trương Lão Hán đã sớm giương súng lên nòng, làm gì có nhiều màn dạo đầu như vậy.
“Chậc chậc, con đĩ, đồ dâʍ đãиɠ này cái lỗ bên trong hình như không tốt lắm.” Trương Lão Hán liếʍ lỗ nhỏ trở nên mềm nhũn, sau đó rút đầu lưỡi ra, thịt mềm ở cửa động như muốn hút lấy đầu lưỡi hắn.
Lâm Nam bị giọng điệu của hắn dọa sợ, rưng rưng nước mắt hỏi: "Sao... Làm sao vậy... Chú ơi... Khó chịu quá..."
Trương Lão Hán ngồi chồm hỗm đứng dậy: "Bên trong âʍ đa͙σ đều là nước da^ʍ, cần phải mau chóng chữa trị, nếu không sẽ bị nước da^ʍ ngâm thối."
"Huhu..." Lâm Nam không hiểu gì hết, thật sự cho rằng nếu nước chảy nhiều thì sẽ giống như những gì Trương Lão Hán nói, kêu cứu: "Chú... Cứu tôi với.. ."